Dù vui vẻ hay tức giận thì Lục Ảnh Quân vẫn phải nhịn xuống, âm thầm ghi
thù nói “được rồi, quay lại việc mà ta đã giao cho huynh đi, Lãnh Hàn”
“Ta vốn tưởng em phải rõ hơn ta chứ”
“Cũng chỉ chút chút thôi. Ta không muốn tốn quá nhiều tinh lực vào chốn hậu
cung lắm thị phi này”cậu thà tự nguyện đấu mưu với đám quyền thần còn
hơn ngồi xem họ diễn. Lãng phí thời gian!
“Cũng khá bất ngờ, vị
kia nhập cung mới chưa được bao lâu đã bắt đầu tạo sóng gió rồi. Đúng là con người bây giờ rắc rối hơn ngày trước nhiều” Khúc Dạ Hành cảm thán
nói.
Ba người thay nhau nói lại tất cả những gì mình biết, thực
chất bọn họ cũng không có thừa yêu lực vào việc bé như hạt mè này, cũng
chỉ cho người điều tra. Lục Ảnh Quân nghe xong cũng chẳng ý kiến gì, cậu căn dặn Hạ Lâm vài điều rồi rời đi, tối nay e rằng lại phải thâu đêm
bên tấu phí rồi!
Cậu đòi đi trong ánh mắt căm tức của ba người
ngồi lại, dù vậy họ cũng không cam chịu trước số phận mà thả một phần
thần thức của mình nên người cậu, khi ngủ cũng xem như có người bên
cạnh.
Ba con đã yêu thực sự rất muốn đi theo cậu đến thư phòng
nhưng cũng chỉ biết ngậm ngùi tiếc nuối vì đêm nay là ngày trăng tròn
đặc biệt-cái đêm mà linh khí đất trời nồng đậm nhất trong 100 năm. Bọn
họ không thể bỏ qua thời cơ này để tu bổ lại căn cơ bị bào mòn ít nhiều
theo năm tháng. Tối đó cả hoàng cung mơ màng nhưng cũng không xảy ra
hiện tượng gì đặc biệt, chỉ biết tất cả đám thái giám, cung nữ đều ảo
mộng thiếp đi, Lục Ảnh Quân cũng bị ảnh hưởng mà chịu buông hàng đi ngủ.
Dùng con mắt thần lực phóng nhìn khắp hậu cung, ba ánh sáng đặc trưng-đen
tím, trắng xanh, đỏ cam bao trùm cả hoàng cung, riêng nơi tẩm điện của
hoàng thượng ở trung tâm là không chút lây nhiễm. Dường như ba người họ
đã quá chủ quan khi cho rằng thời nay con người đã không còn biết đến sự tồn tại của căn cơ linh khí, thoải mái bộc lộ tâm trạng của mình khi
linh căn được tu bổ tràn đầy.
Nhưng ở nơi biên giới phía Tây xa
xôi, trong khu rừng rậm rạp một nhóm người bất ngờ thức tỉnh trong đêm
tối, đứng đầu bọn họ là một lão nhân râu tóc bạc phơ, ánh mắt sáng quắc
hướng về phía kinh thành.
Một đêm êm đềm cứ thế đi qua, sáng ngày
hôm sau, sau khi thỉnh an hoàng hậu xong, một đạo chỉ do Thanh Y hoàng
hậu ban ra gây xôn xao trốn hậu cung.
“Phụng theo ý chỉ của hoàng
thượng, Sở quý nhân tâm địa độc ác, ngu xuẩn, âm mưu hãm hại Cát tần gây mất hòa khí giữa hai quốc gia. Nay ta ban lụa trắng, cho nàng con đường cuối. Khâm chỉ!”
Vị công công đi đến lãnh cung, truyền chỉ trong
ánh mắt hoảng hốt của Sở quý nhân, rời đi trong tiếng thét chói tai của
nàng “ A... không... Ta không có làm, hoàng thượng, ta bị oan... Ta bị
oan”
Nàng tuyệt vọng lên tiếng, gương mặt xanh xao giàn dũa nước
mắt còn đâu vị mỹ nhân ngày xưa. Nàng thật oan ức, bản thân ngay cả Cát
tần là ai quán không biết, sao trong cung đã xuất hiện thêm một vị tần?
Nàng thực sự không biết! Nhưng nàng đâu thể ngồi im chờ chết được.
Sau cánh cửa lạnh lẽo của chốn hoang tàn này, Sở quý nhân không ngừng giãy
dụa, kêu gào! Cuối cùng cũng có mấy vị mama tiến vào, lôi nàng ta đến
Phượng Nghi cung.
Lãnh Hàn trong hình thái của Thanh Y hoàng hậu
uy quyền ngồi trên phượng vị, đầu tóc không cái trâm, trang điểm nhưng
cũng không làm mất đi khí chất của bậc mẫu nghi thiên hạ. Vừa thấy hắn,
nàng ta khốn khổ vừa bò vừa cầu xin “hoàng hậu... Thần thiết bị oan...
Xin người... Xin người...”
Nàng thực sự không muốn chết, không
phải vì lưu luyến trốn hào nhoáng này mà chính là sự tự do mà cả đời này bản thân không có được, khoảng thời gian không qua bên cạnh, một mình
cô đơn lạnh lẽo trong bốn bức tường, nàng ta đã thấu hiểu tất cả. Hóa ra mọi sự trước mắt chỉ là ảo ảnh, chỉ là lòng tham giả dối che mờ tâm trí nàng! Những điều nàng thực sự mong ước chưa từng có được!
Lãnh
Hàn hiểu, hắn chẳng tốn một chút yêu lực nào cũng đủ thấu hiểu nội tâm
của người con gái trước mặt, dù sao con người có xấu xa đến mấy bản chất thực sự lại càng yếu đuối, sợ sệt, dường như cả đời người con gái ấy đã bị sống bởi hoàn cảnh nuôi nấng mình, hắn trấm thấp nói “ta biết ngươi
thực sự bị oan!”
“hoàng hậu... Tạ người... Đa tạ người đã tin ta...” nàng cười trong nước mắt.
“đừng vội vui mừng, dù bị oan nhưng giải lụa kia chắc chắn phải
về tay ngươi”- “đừng vội gào khóc, nói cho ngươi hay vị Cát tần kia
chính là trưởng tỷ của ngươi, vừa nhập cung chưa được bao lâu”
“Là nàng ta...haha... Lại là nàng ta... Tại sao chứ, chứng cứ đâu... Không phải...”
“chứng cứ? Trưởng tỷ của ngươi đã sắp xếp chu toàn hết rồi, người cho ngươi hạ độc và thức ăn của nàng ta, người cung nữ mà ngươi sai bảo đã thừa nhận trước mặt bệ hạ.p sau đó đâm đầu vào cột chết rồi”
“Không... Không phải ta... Sao ta phải làm như vậy chứ”
“Ta tất nhiên biết, ngươi nói mà xem, trưởng tỷ ngươi mới nhập cung vì sự
việc trước đó của bản thân ngươi làm ảnh hưởng đến vinh sủng của cô ta,
nàng muốn dùng ngươi làm đá kê chân tạo điều kiện thuận lợi gặp mặt hàng thượng, đồng thời loại bỏ đi một kẻ thù từ nhỏ đúng là một mũi tên
trúng hai con nhện” Đức phi không lời nào đạp cửa Phượng Nghi cung xông
vào, vừa nói vừa quan sát con người nhếch nhác đang quỳ kia, tấm tắc
khen ngợi: “thật đáng khen cho câu tỉ muội máu mủ ruột rà. Thật không
biết lão cha kia của ngươi tại sao lại nuôi dạy ra được hai cô con gái
như vậy. Thật khiến người khác lau mắt mà nhìn”
Khúc Dạ Hành khen một tràng dài, ngồi xuống ghế phi cạnh phượng vị nhấm nháp đi trà.
Sổ quý nhân nghe vậy chẳng hé một lời, gục đầu nhìn nền gạch xa hoa chốn cung nghi này.
Nhận ra nàng không còn đủ sức chống cự đối với chiêu trò tâm lý này, Lãnh Hàn lên tiếng: “được rồi! Đưa nàng ta trở về đi”
Thấy người đã khuất bóng, Khúc Dạ Hành mới tiếp tục lên tiếng “kể nghe chơi vụ này đi. Xem thử đầu óc của bọn họ như thế nào!”
“không rảnh, thích thì ngươi tự đi mà tìm hiểu” Lãnh Hàn không chút hứng thú
muốn ở cùng con hồ ly kia, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“này... Này... Nói chuyện với thằng này tí có sao đâu! Vả lại tao cũng không muốn tốn yêu lực vào vấn đề này! Lãng phí lắm”
“ta cũng không muốn lãng phí sức lực nói chuyện với ngươi! Tốn nước bọt” Lãnh Hàn khinh thường khịt mũi rồi rồi đi mất.
“cái đồ con rắn chết tiệt” y bực tức nói, võ công y tốn sức chạy đến đây
hóng chuyện, ai ngờ đến muộn, biết vậy chạy đến chỗ bé cưng chơi cho
rồi! Hazzz ngu ngốc.
Việc Sở quý nhân bị bán cái chết nhằm răn đe
đến các phi tử có ý muốn không thích đáng, tin tức truyền đến tai Mộc
Linh, nàng cười không khép được miệng: “xem ra bị muội muội này cũng có
chút tác dụng, không ngu ngốc như người mẹ kia”
“nương nương... Chúc mừng người đạt được ý nguyện”nô tỳ bên cạnh không che được ý cười trên mặt nói.
“Được rồi... Gửi xuống nhận thưởng đi, à... Ban thưởng cho cả mấy tên cung nhân đã chăm sóc ta mấy ngày nay nữa”