Một buổi sáng đẹp trời nhưng đầy bất mãn đối với Khúc Dạ Hành khi mà có
những vị khách không mời mà đến. Sáng sớm, khi vừa thưởng thức bữa sáng
xong, Hai làn khói một đen một đỏ xuất hiện, từ đó hiện ra một con rắn
tinh và một con phượng tinh.
Lục Ảnh Quân thực sự bất ngờ khi mà
Lãnh Hàn cùng Hạ Lâm đến đây, chưa kịp để cho cậu nói gì, hắn đã ôm
ngang eo cậu đi về phía lều nghỉ, Hạ Lâm nhanh tay ném thần quả cho Khúc Dạ Hành, dùng thần thức nói: biết phải làm gì rồi đấy!
Và rồi
sáng hôm ấy, Lục Ảnh Quân ngoan ngoãn chịu làm cái gối ôm ấm áp cho hai
đại yêu tinh, một bên đen, một bên đỏ. Trong khi đó Khúc Dạ Hành lại
phải vật lộn với đống lửa nung, luyện hóa thần quả thành đan dược cho
cậu. Ban đầu vốn chỉ định nằm một lát cho hai người ôm ngủ, đợi khi hai
người họ ngủ say rồi tỉnh dậy xử lý công việc, cậu nào ngờ đâu chính
mình còn ngủ say hơn họ.
“ Ưm... Giờ nào rồi...cái gì...” sao lại
vậy, rõ ràng lúc ngủ, cả ba người họ không đều quần áo đàng hoàng mà,
sao giờ hai người bên cạnh cậu lại khỏa thân trên rồi. Hai bên cánh tay
là cơ ngực, cơ bụng săn chắc đang phập phồng theo từng nhịp thở, tất cả
như muốn đem thiêu đốt cả hai cánh tay cậu. Thế này thì thoát ra bằng
niềm tin à, chỉ có cách mọc cánh bay thẳng lên trên thôi!
Lén dùng thần thức quan sát khuôn mặt rối rắm, xấu hổ của cậu, hai con đại yêu
nhịn cười muốn nội thương. Có gì phải ngại đâu, chỗ nào của họ mà cậu
còn chưa cảm nhận qua.
Ưm...a... Ngại chết trẫm rồi: nội tâm của
vị hoàng đế đang không ngừng gào thét, đến khi cảm nhận được hai con đại yêu kia đang run nhẹ người thì...
Uỳnh.... rầm...
“bệ hạ!!!” tiếng kinh hô của hai vị nương nương đánh động đến cả thị vệ canh gác xung quanh.
Thị vệ kiểu: cuộc sống làm hầu không nên suy nghĩ bậy bạ về chủ tử...
Đến khi một lần nữa Lục Ảnh Quân ngồi lại vào bàn làm việc thì đi theo sau
chính là hai cái đuôi, mặt mày ủ rũ như con cún bị phạt... Nhưng gương
mặt ấy cũng không khiến cho vị hoàng đế đang lửa giận ngập đầu kia hạ
hỏa.
“còn trưng ra cái vẻ mặt ấy... Cút ra ngoài...”
“bé cưng à! Ta biết sai rồi” Hạ Lâm làm nũng, ôm lấy cậu từ phía sau.
“ hừ... Biết sai? Biết sai mà không biết sửa... Cút mau cho đỡ ngứa mắt”
“Bệ hạ... Người làm tổn thương thần thiếp...” Lãnh Hàn la oai oai...
Hừ... Các ngươi diễn trò trò ai xem? Còn cái tên rắn xảo quyệt này nữa...
Bình thường toàn thấy ngươi chưng ra cách vẻ mặt thối tha kia, sao nhiều lúc lại dở dở ương ương vậy...Lục Ảnh Quân vô cùng bất lực trước cái
đám ‘ tiểu yêu’ này, suốt ngày vây quanh quấy nhiễu cậu không chán à.
Gương mặt của vị hoàng đế hiện rõ chữ: muốn sống chớ làm phiền.
Đám đại yêu biết bé con nhà mình giận rồi, chẳng dám nhiều lời, an an tĩnh
tĩnh ngồi một chỗ, gương mặt đủ tiêu chuẩn muốn lấy lòng bệ hạ nhưng ủy
khuất không dám.
“báo... Bệ hạ, có tin từ kinh thành truyền tới”
thị vệ tiến vào lều, một bên thông báo, một bên ngạc nhiên trợn tròn mắt khi thấy hoàng hậu cùng Thục phi bên trong: chẳng phải hai vị nương
nương vẫn còn đang trong cung hay sao?
2 / 2
Thân là thị vệ
thân tín, Mã Sư cũng đã từng gặp qua hai người này, ấn tượng trong lòng
đối với họ cũng không nhiều, chỉ dừng lại ở cái khí chất.
“Được
rồi, lui ra đi”dường như cảm nhận được sự kỳ lạ trên gương mặt của Mã
Sư, cậu tạm cho hắn lui ra, tin từ hoàng cung truyền đến cũng không vội
đọc. Lục Ảnh Quân quay sang nhìn hai vị phi tần của mình “lẻn đến đây
rồi, chuyện ở hậu cung thì sao?”
“Bệ hạ, em yên tâm... Bọn ta tự
có sự lo liệu” Hạ Lâm chẳng mấy quan tâm khi tên thị vệ ấy ngay sau khi
bước ra khỏi lều trại đã quên luôn sự tồn tại của họ rồi.
Nghe
được câu trả lời, Lục Ảnh Quân cũng lười không để ý nữa, dù sao thì đám
yêu quái này cũng đã sớm là lão làng lừa người, dùng chút yêu thuật lừa
gạt không phải là không thể. Nội dung thư cũng đủ thú vị đó, tám triều
thần đã lâu không thấy bệ hạ thượng triều, như một đám bọ ngựa nhảy múa
lung tung trước cổng hoàng cung đòi gặp mặt cậu. Một tin nhỏ nữa là Sở
phi và Mai phi bị cậu lãng quên người thì đau buồn ốm, người thì khóc
lóc than trách.
Lục Ảnh Quân thầm nghĩ: bọn họ thực sự là công
chúa? Gia giáo của các nàng đâu hết rồi, trẫm đi xử lý công vụ, ở hoàng
thành không biết thu xếp công việc, một khóc hai nháo thật chẳng ra làm
sao.