Nụ cười của Lưu Vĩnh Thụy lan đến tận đáy mắt, anh lại cầm ly rượu lên
uống cạn. Ngay cả một người mù cũng có thể cảm nhận được tình ý của anh
dành cho cô trợ lý riêng này.
Hạ Cảnh Thư sắc mặt đen như mực. Cô ta đột nhiên đứng dậy nói.
- Lưu tổng, tôi nghe nói anh muốn tham gia đấu thầu dự án Vạn Thành đúng không?
Cuối cùng Lưu Vĩnh Thụy cũng đặt ly rượu trên tay xuống.
Mắt thấy mình đã thành công dời đi được sự chú ý của Lưu Vĩnh Thụy, Hạ Cảnh Thư nói tiếp.
- Tôi nghe ba tôi nói, dự án này sẽ có thể giúp công ty trúng thầu vươn
đến một tầm cao mới. Dự án này quan trọng đến như vậy, thế nên, ba tôi
chỉ muốn giao nó cho người của mình. Ví như giao nó cho người thừa kế
tương lai...
Nói đến đây, Hạ Cảnh Thư chủ động tiến lại gần hơn
Lưu Vĩnh Thụy. Cô ta không cần giải thích ý của mình là gì. Ba mẹ cô ta
chỉ có một mình cô ta là con, ngoài ra không còn đứa con nào khác. Vì
vậy người thừa kế tương lai của thị trưởng Hạ cũng chính là con rể con
ông ấy.
Tuệ Nhi vừa nghe xong, liền đưa mắt nhìn chằm chằm Lưu
Vĩnh Thụy, muốn xem anh phản ứng như thế nào đối với một điều kiện hấp
dẫn như thế này. Vừa có người đẹp bên người, vừa có quyền lực trong tay, đối với ai cũng là một miếng bánh mật đầy cám dỗ. Nhưng đó là với ai,
chứ không phải đối với Lưu Vĩnh Thụy anh.
Lưu Vĩnh Thụy lúc này
nhẹ nhàng nắm lấy tay Tuệ Nhi, nhìn cô đầy dịu dàng rồi mới từ từ liếc
sang Hạ Cảnh Thư, lời nói như thông báo, cũng như một gáo nước lạnh tạt
thẳng vào mặt cô ta.
- Tôi hiểu ý của cô Hạ, nhưng tôi muốn giới
thiệu một chút với cô. Đây là bạn gái của tôi, Lâm Tuệ Nhi. Cô ấy là
người duy nhất trong lòng tôi, và cũng là người duy nhất tôi muốn lấy
làm vợ. Rất cám ơn thành ý của cô, nhưng tôi cũng rất xin lỗi vì phải
nói lời từ chối nhã ý này.
Tuệ Nhi sửng sốt, cô muốn rút tay lại, nhưng Lưu Vĩnh Thụy lại nắm chặt lấy tay cô, còn bá đạo luồn những ngón tay vào từng kẽ tay của cô, đan chúng lại với nhau, vô cùng chắc chắn.
Ánh mắt Hạ Cảnh Thư rơi trên bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người.
Cô ta tức giận cắn mạnh môi mỏng. Dù sao cô ta cũng là con gái của thị
trưởng, vẻ ngoài cũng thuộc hạng nhất nhì ở thành phố B này, thế mà nay
lại thua trong tay một con trợ lý hèn mọn. Đã vậy Lưu Vĩnh Thụy còn
không cần đến một giây suy nghĩ, liền từ chối thẳng thừng ngay sau khi
cô ra đề nghị như vậy. Thật là quá mất mặt.
Bữa cơm hôm nay, quả thật là quá khó nuốt đối với cô ta.
Cô không biết mình đang bực mình chuyện gì nữa. Rõ ràng là Lưu Vĩnh Thụy
không có làm gì quá đáng trong bữa cơm, không có liếc mắt đưa tình hay
cố tình đụng tay đụng chân gì với cô ả kia, cũng không có nói lời nào để cho cô ta hi vọng. Mọi lời nói của anh đều chặt đứt hết các đường tấn
công của Hạ Cảnh Thư. Nhưng trong cô không hiểu sao vẫn cứ cảm thấy khó
chịu, khi nhìn thấy ánh mắt của cô ta dán chặt vào anh như thế.
Lưu Vĩnh Thụy lắc đầu cười cười nhìn vẻ mặt giận dỗi của Tuệ Nhi. Tuệ Nhi
mà anh biết bình thường rất mạnh mẽ và hiếu chiến, thật không ngờ hôm
nay anh lại có thể thấy được một mặt đáng yêu này của cô. Thật là mở
mang được tầm mắt mà.
Lưu Vĩnh Thụy ra hiệu với Tôn Phi. Tôn Phi
hiểu ý liền đón taxi về lại công ty. Không làm phiền sếp tổng dỗ ngọt
phu nhân nữa. Từ lúc Lưu tổng giao việc đàm phán dự án cho Tuệ Nhi thì
cô cũng có nghi hoặc trong lòng, hôm nay lại chính miệng anh tuyên bố,
vợ của anh chỉ có thể là Tuệ Nhi. Tin này là một tin chấn động. Cô phải
nhanh chóng nhắn lên group. Phải rồi! Phải nhắn nhanh thôi.
Tôn Phi nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn nhắn gì đó. Rồi vội vàng vẫy một chiếc taxi rời đi.
Tuệ Nhi vẫn còn hậm hực ngồi sau xe. Lưu Vĩnh Thụy đành phải mở cửa sau ngồi vào với cô, trong mắt toàn là ý cười hỏi thăm cô.
- Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?
Tuệ Nhi chợt nhớ đến lúc nãy, anh để mặc cho Hạ Cảnh Thư nắm tay kéo vào
ghế ngồi liền liếc đến cánh tay anh, sau đó nhanh như chớp chộp lấy đưa
lên miệng cắn một cái.
Tuy là qua hai lớp áo, một vest một sơ mi, nhưng lực cắn của cô rất mạnh, chắc chắn là đau lắm, thế mà Lưu Vĩnh
Thụy lại không kêu lấy một tiếng. Anh nghiến chặt răng cố chịu đựng để
Tuệ Nhi xả giận.
Hồi lâu sau cô mới chịu buông anh ra. Nhưng
hình như vẫn chưa đã cơn tức, cô vồ lấy cổ anh mà cắn thêm cái nữa. Cô
nghĩ là cắn tay mà còn qua hai lớp áo chắc anh chẳng đau mấy, liền nhìn
thấy chỗ nào có da có thịt thì nhào lại cắn.
Lưu Vĩnh Thụy lúc
này mới cau mày tỏ ra đau đớn, những tiếng xuýt xoa trong cổ họng nghèn
nghẹn vang lên, nhưng cũng không có ý định né tránh.
Tuệ Nhi đang hăng máu cắn cổ tên nam nhân đáng ghét này, lại như cảm nhận được người anh dường như đang run rẩy. Cô nghĩ chắc chắn là anh đã rất đau nhưng
lại không né tránh mà để cô mặc sức cắn mình. Tự nhiên trong người cảm
thấy nhẹ nhõm đi đôi chút, cơn tức cũng không còn được bao nhiêu, lúc
này lí trí mới bắt đầu trở về.
Lúc nãy rõ ràng là Hạ Cảnh Thư cố
tình dụ dỗ anh. Anh không hề đáp lại một lời nào, ngược lại còn nắm chặt tay cô tuyên bố anh đã có chủ. Thế thì cô tức giận anh cái gì cơ chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng thấy sai quá trời sai. Còn cắn người ta tới mức
in dấu răng rướm máu thế này. Nghĩ cũng ủy khuất cho anh quá.
Thế là từ cắn cô chuyển sang mút máp. Cô cố tình mút mạnh để lại một dấu
hickey trên cổ anh. Sau đó nhìn thành quả của mình, hài lòng nói.
- Đánh dấu chủ quyền ở đây để những người phụ nữ khác không dám thèm muốn anh.
Cổ họng của Lưu Vĩnh Thụy trở nên khô nóng, hành động và lời nói của Tuệ
Nhi đã đốt cháy gần như toàn bộ cơ thể anh. Anh đột nhiên vươn tay bế cô đặt ngồi lên đùi mình. Giọng anh khản đặc.
- Lần này em không thoát được nữa đâu.
- Ai muốn thoát chứ.
Dứt lời, Tuệ Nhi ghì chặt lấy Lưu Vĩnh Thụy đặt môi mình xuống, cuồng nhiệt hôn anh. Tay cô cũng không nhàn rỗi nhanh nhanh chóng chóng cởi áo vest của anh ra. Lưu Vĩnh Thụy cũng rất phối hợp giúp cô cởi áo của mình,
bàn tay nhỏ vội vàng mở từng cúc áo sơ mi, môi hai người quấn chặt lấy
nhau không rời. Chiếc áo sơ mi tuột xuống, để lộ ra một thân hình hoàn
hảo như một tác phẩm nghệ thuật, cô đưa tay sờ soạng khắp người anh, môi lưỡi bắt đầu di chuyển xuống một cách tham lam, trêu chọc các điểm nhạy cảm trước ngực anh. Giọng anh trầm trầm, nghèn nghẹn rên khẽ trong xe.
Chẳng bao lâu, thắt lưng của anh cũng được cô cởi ra, anh lúc này không còn
kiên nhẫn được nữa mà xé toạc bộ váy trên người cô, để lại dấu vết của
mình trên từng thướt da thịt của cô, kích thích toàn bộ cơ thể cô. Sau
đó lật người đè cô dưới thân, ép chặt cô vào người mình. Sau một nụ hôn
nồng nhiệt, cuồng bạo, khi hai mắt Tuệ Nhi đã chìm vào biển tình đầy đê
mê, anh đột nhiên ấn thân dưới xuống.
Tuệ Nhi cảm thấy một trận
đau đớn như bị xé toạc người ra làm hai mảnh vậy. Cô cắn mạnh vào vai
anh để cho mình không phải hét lên.
Lưu Vĩnh Thụy chợt dừng lại động tác, anh thấy cô đau đớn, liền nhẹ nhàng ôm lấy cô vỗ về.
- Anh xin lỗi, đau lắm à em? Anh xin lỗi, tại anh quá hấp tấp rồi...Xin lỗi em.
Rồi anh dịu dàng hôn lên mái tóc cô, để cô dần thích nghi với anh rồi mới
từ từ động thân một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Tuệ Nhi ban đầu là nhíu
chặt mày, sau khi đã quen dần với cảm giác anh trong cô, chân mày cô mới bắt đầu giãn ra. Lưu Vĩnh Thụy vẫn luôn ở bên tai cô mà nỉ non.
- Thư giãn nhé em...đợi một lúc sẽ quen thôi...sẽ không đau nữa...sẽ không còn đau nữa...
Khi cơ thể hai người đã hòa lại làm một, anh không còn kiềm nén bản thân
nữa. Anh muốn cô, liên tục đẩy nhanh động tác, đưa cô lên điểm cao nhất.
Sau cơn đam mê bùng nổ, nhiệt độ trong xe vẫn không hề giảm đi chút nào.
Lưu Vĩnh Thụy cúi xuống nhìn cô. Mặt cô lúc này vẫn còn đỏ bừng, vì vừa vận động xong, cũng vì nóng mà một phần cũng vì ngượng. Dù sao đây cũng là
lần đầu tiên cô thân mật với một người đàn ông. Mặc dù cá tính cô mạnh.
Nhưng cô cũng là phụ nữ thôi.
Lưu Vĩnh Thụy cứ mê đắm nhìn cô, lúc này trông cô mới xinh đẹp làm sao. Anh cúi đầu lại hôn cô thêm lần nữa.