Nhược Hàm cảm thấy khó thở, cô vỗ nhẹ vào ngực anh, muốn anh buông ra.
Tần Gia Mộc ngừng động tác lại, khuôn mặt anh vẫn ở rất gần cô, gần đến mức ánh nhìn của cô như nhòa đi, hình ảnh anh không được rõ nét nữa.
Một nụ hôn này làm cho Nhược Hàm tỉnh táo trở lại, cô nhận ra bản thân vừa
mới làm hành động gì, không khỏi bối rối. Nhưng Tần Gia Mộc rất bình
tĩnh, không rõ anh đã tỉnh táo lại hay vẫn trong hơi men cay nồng, cúi
sát vào người cô, trán cả hai chạm nhau.
“Rõ ràng em cũng có tình cảm với tôi, tại sao lại không chịu thừa nhận?” Thanh âm trầm trầm mị
hoặc luẩn quẩn bên tai cô, làm hai vành tai cô đỏ lên.
Hai tay
Nhược Hàm rời khỏi lồng ngực đang liên tục phập phồng của Tần Gia Mộc,
cô đứng sững người mất hồn, mặc cho anh nắm chặt lấy bả vai tựa vào
người mình.
Đêm nay giữa bọn họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, tất
cả đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Hoặc là cô cũng đang ích kỷ tự
mình buông thả một lần, chờ đến sáng mai thức dậy sẽ quay về với Nhược
Hàm kiêu ngạo khó gần của trước kia.
Nhưng đó là chuyện của ngày
hôm sau, hiện tại hai người đều đã uống rượu, mặc kệ là say hay là tỉnh, có những lời đã cố giấu kín trong lòng vẫn không thể tiếp tục che giấu
được nữa.
Giọng nói của Nhược Hàm vốn rất nhẹ, lúc này cô lại
càng cố gắng đè nén âm thanh, tựa như muốn anh nghe được, cũng không
muốn anh nghe được:
“Nếu một ngày anh phát hiện tôi không giống như những gì anh nghĩ thì anh có còn đối với tôi như thế nữa không?”
Những gì anh thấy ở Nhược Hàm từ khi quen cô đến nay, chưa hẳn là tất cả về cô.
Quá khứ hay hiện tại, cô có quá nhiều thứ phức tạp bám lấy không buông,
không thể xóa bỏ chúng được, ngược lại chúng giống như những vết sẹo đã
hằn sâu vào trái tim người con gái, giày vò cô đau đớn khôn cùng.
Tần Gia Mộc đã nghe thấy, anh vẫn muốn hỏi lại lần nữa cho chắc chắn: “Em vừa nói gì vậy?”
“Không có gì.” Nhược Hàm đẩy anh ra, nhặt lấy áo khoác rơi trên nền cỏ mặc
vào, cô đi thẳng vào trong nhà, “Muộn quá rồi, mau đi nghỉ thôi.”
Nói là đi nghỉ, kỳ thực đêm nay cả hai người đều không ngủ được.
Nhược Hàm nằm nghiêng người ở trên giường, cô quay sang bên này rồi lại quay
sang bên kia, ga giường nhăn lại theo chuyển động của người nằm trên đó. Cô nghĩ ngợi mãi về buổi tối hôm nay, về thời khắc hai người hôn nhau
nồng nhiệt, lại cảm thấy nực cười chính mình.
Cô đã bao nhiêu lần tin tưởng vào tình yêu, nhưng sau đó thì sao? Những người mà cô yêu
thương nhất trên thế gian, từng người một đều bỏ rơi cô.
Những
năm qua, Nhược Hàm từ một cô sinh viên đại học bắt đầu nổi tiếng với tài năng âm nhạc của mình, từng bước trở thành một ngôi sao lớn như hôm
nay, cô đều bước đi từng bước cô độc. Người thì phủ nhận khả năng của
cô, người đón nhận lại chẳng còn trên đời.
Lúc nãy Tần Gia Mộc đã khẳng định cô có tình cảm với anh, cô không phủ nhận được, lại không
muốn thừa nhận. Cô sợ rằng, một ngày nào đó, anh cũng sẽ bỏ mặc cô giống bọn họ, để lại cô một mình trong bóng tối ngập tràn nỗi đau.
Đối lập với một Nhược Hàm đang loay hoay không yên trên giường, Tần Gia Mộc giữ nguyên một tư thế, gối tay lên đầu suy nghĩ. Ánh đèn ngủ vàng nhạt
hắt bóng lên một nửa khuôn mặt anh, từng đường nét hiện lên vách tường
rõ rệt.
Điều khiến Tần Gia Mộc suy tư không giống Nhược Hàm, anh bận tâm đến câu nói kỳ lạ của cô khi ấy.
Con người cô không giống như anh nghĩ, điều này không sai. Kể từ khi quen
biết cô đến nay, anh thay đổi suy nghĩ rất nhiều lần về con người cô.
Anh từng nghĩ cô là người kiêu ngạo không coi ai ra gì, cũng từng nghĩ
cô là cô gái yếu đuối chịu tổn thương trong vấn đề tình cảm đang cố che
đậy bằng lớp vỏ mạnh mẽ bên ngoài.
Chỉ là Nhược Hàm đã biết anh
biết những chuyện này, cô vẫn nói ra lời kia, chứng tỏ cô vẫn còn điều
không muốn để anh phát hiện. Một cô gái như cô, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu chuyện để tạo nên được lớp vỏ bọc dày như thế?
Mỗi lần
nhắm mắt lại, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh cô gái có khuôn mặt
xinh đẹp kia đang khóc một mình, rất cô đơn, rất yếu đuối, đáy lòng lại
trào dâng cảm xúc nặng nề. Anh không muốn nhìn thấy cô đau khổ nên không dám nhắm mắt, rốt cuộc trằn trọc hết một đêm đến tận sáng.
Một ngày hiếm hoi mà Tần Gia Mộc lại dậy muộn hơn Nhược Hàm. Lúc anh xuống tầng dưới, cô đã ngồi đó xem ti vi.
Nhược Hàm nghe tiếng bước chân, cô không quay đầu lại, thuận miệng hỏi: “Anh dậy rồi à?”
Cô lại như thế, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, làm anh không biết nên mở lời thế nào. Anh đứng trên cầu thang, hướng mắt ra phía trước nơi cô đang ngồi, trong lòng lại thấy khó chịu.
“Hôm nay em dậy sớm thế? Mới hơn bảy giờ đã ngồi đây xem ti vi rồi.”
Nhược Hàm vốn không định dậy sớm thế này, nhất là khi phải thức đến hai giờ
sáng cô mới ngủ được. Suốt đêm nghĩ ngợi về những chuyện quá khứ, đến
lúc ngủ được lại là nằm mơ về những ngày tháng còn sống ở London.
Trong giấc mơ của cô, London vào một ngày mưa mây mù đen giăng kín trời, cô
bé xinh xắn mặc chiếc váy đỏ đi một mình trên cầu Westminster bắc ngang
sông Thames. Không phải cô bé bị lạc mất người thân, mà thực sự cô bé
đang đi một mình trên cây cầu ấy.
Mọi nẻo đường ở London sớm đã
quen thuộc với cô bé, từng nơi một đều mang theo một loại cảm xúc khác
nhau mà cô có thể ngay lập tức định hình. Khi vui thì sẽ đến cung điện
Buckingham ngắm vườn hoa, lúc cảm thấy bực bội trong lòng sẽ ngồi trên
London Eye một vòng, còn nếu cảm thấy cô đơn thì sẽ đi bộ trên cầu
Westminster.
Sau này lớn lên lại cảm thấy thật đáng cười. Cho dù
là cung điện Buckingham hay London Eye thì cô cũng chỉ có một mình, mà
nơi cô tìm tới khi cô đơn nhất là cầu Westminster nối giữa cung điện và
London Eye.
Suy cho cùng, từ đầu đến cuối cô chỉ có một mình.
Cô quay đầu lại, trông thấy dáng vẻ Tần Gia Mộc mệt mỏi không có tinh thần, quầng thâm hai mắt khá rõ, cô nhíu mày:
“Anh không ngủ à?”
“Ừm. Hôm qua có chút khó ngủ.”
Nhược Hàm thu hồi ánh mắt, không hỏi thêm gì nữa. Anh lại cất lời than trách: “Em đúng là vô tình thật đấy. Tại sao em không hỏi nguyên nhân khiến
tôi mất ngủ?”
Anh muốn cô hỏi thế nào? Rõ ràng cả hai người đều biết lý do, sao anh còn muốn cô nói thành lời?
Nhưng có những chuyện cũng nên thẳng thắn đối diện, thay vì cứ né tránh nhau. Hai người vẫn còn phải sống cùng nhà dài dài, tránh mặt nhau không phải chuyện tốt.
“Chuyện hôm qua….” Nhược Hàm hơi ngập ngừng, cô định sẽ nói với anh chuyện hôm qua là do cả hai đều uống không ít rượu,
không đủ tỉnh táo nên mới làm vậy, có điều lời đến miệng lại không biết
nói ra thế nào.
“Em đừng nói với tôi là hãy quên đi, do cả hai chúng ta đều say nên mới lỡ làng.”
Nhược Hàm kinh ngạc nhìn anh, cảm giác bị nói trúng tim đen không dễ chịu chút nào. Cô lắp bắp đáp:
“Chúng ta đều là diễn viên từng đóng bao nhiêu cảnh hôn rồi, chuyện này thì có gì đâu mà to tát. Hơn nữa cũng là người trưởng thành cả, chỉ là hôn
nhau thôi, không cần bận tâm.”
Tần Gia Mộc đi đến trước mặt cô,
ngữ khí trầm thấp hơi khàn khàn do thiếu ngủ, lúc này lại trở thành
quyến luyến mang theo vài phần trêu ghẹo:
“Em không bận tâm, tôi thì có.”
Khuôn mặt Nhược Hàm nóng bừng lên, hai gò má đỏ ửng. Gần đây cô rất dễ xấu
hổ, chỉ đôi mà câu của anh cũng dễ khiến mặt mày đỏ bừng lên.
Tần Gia Mộc nhếch miệng cười: “Trông em bây giờ giống hệt tối qua.”
Cô vội vàng đưa tay ôm mặt. Hôm qua cô cũng đỏ mặt thế này, hôm nay bị anh khơi gợi lại vẫn không khá hơn được, vẫn cùng một kết quả.
Anh
cũng không tiếp tục trêu cô nữa, đứng thẳng người lại, giọng nói đều đều nghiêm túc: “Tôi nói thật lòng đấy, tôi thực sự rất để tâm. Bởi vì em
không giống những bạn diễn khác trên phim trường, em không phải bạn diễn của tôi. Cảnh hôn trên phim trường đều là giả, không có cảm xúc tình
cảm, nhưng chúng ta thì có.”
Trái tim Nhược Hàm hẫng một nhịp, tựa như cô vừa có được thứ gì đó, lại cũng mất đi một thứ gì.
Tần Gia Mộc quay người đi vào bếp, nói vọng lại: “Em muốn ăn gì?”
“Không cần, tôi không đói.”
“Đến trưa em vẫn sẽ đói.”
Nhược Hàm không trả lời. Cả căn biệt thự chỉ còn tiếng cười nói của các diễn
viên tham gia chương trình tạp kỹ chiếu trên ti vi, dẫu vậy vẫn không
xóa đi được khoảng cách vô hình giữa hai người.
Trên danh nghĩa là vợ chồng, sống cùng một nhà với nhau, có đôi lúc Nhược Hàm vẫn cảm thấy anh rất xa lạ với cô.
Bỗng nhiên Tần Gia Mộc đổi chủ đề: “Muốn đi Paris mấy ngày không?”
Nhược Hàm ngẩn người, anh hỏi cô bất ngờ như thế, cô không lường trước được, “Sao lại đi Paris?”
“Thời gian trước cả hai chúng ta đều bận rộn quay phim, lúc này rảnh rỗi
không nên cứ ở mãi trong nhà. Hơn nữa, sắp tới Giáng sinh rồi năm mới,
người phương Tây bọn em không phải coi trọng những ngày này nhất ư?
Chúng ta đi du lịch mấy ngày cho khuây khỏa.”
Đúng là kể từ lúc
đóng máy ‘Giữa chốn thâm cung, phù dung chớm nở’ đến nay, Nhược Hàm hầu
như chẳng mấy khi ra ngoài. Mấy ngày đầu cô vừa về nhà mệt mỏi muốn ngủ
cả ngày, sau đó bắt đầu cảm thấy cuộc sống ở nhà khá tẻ nhạt, nhưng Đại
Bắc chẳng có mấy chỗ chơi, cho nên không đi ra ngoài mấy.
“Du
lịch thì cũng được. Tôi nhớ lúc trước khi anh nói đến chuyện tuần trăng
mật có từng nhắc đến Barcelona. Tôi đã đặt vé máy bay, cũng hai vé cho
trận Barca và Atlético Madrid từ rất lâu rồi. Anh biết đấy, vé xem đá
bóng không dễ đặt chút nào, nhất là những trận cầu lớn như trận này.”
Thật ra Nhược Hàm có ý định đi du lịch từ trước, định hôm nào đó sẽ nói với
anh, nào ngờ anh lại đột ngột hỏi cô muốn đi Paris không.