Nhược Hàm cảm thấy bản thân đúng là có vấn đề, cả ngày hôm nay cô đều để tâm đến những chuyện đâu đâu.
Sáng sớm thì làm nũng với Tần Gia Mộc, bây giờ lại đi hỏi về bạn gái cũ của anh.
Cô cứ nghĩ ngợi miên man một hồi, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh anh vào buổi sáng sớm ngày mà hai người xảy ra mâu thuẫn., hai người đã hôn
nhau, anh còn nói với cô rất nhiều điều. Từng lời anh nói ra khi ấy
giống như đã khắc sâu vào tim cô, đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể quên
được.
Anh nói rằng, anh mong cô sống vui vẻ một chút.
Anh mong có một ngày cô sẽ quay lại phía sau và nhìn anh.
Nhưng nếu như anh biết được quá khứ của cô, liệu anh có chấp nhận ở bên cô
hay không? Không phải chuyện giữa cô và Từ Viễn, cuộc đời này của cô có
rất nhiều mảng đen mà cô cố gắng phủ nhận, cố gắng né tránh vẫn không
thành công.
Đằng sau một Nhược Hàm kiêu ngạo không sợ bất cứ ai
là những ký ức đáng buồn vẫn đang không ngừng giày vò cô. Cô không muốn
cho anh biết và cũng hy vọng cả đời này anh đừng biết đến.
Nhược
Hàm mở điện thoại lên xem giờ, màn hình hiển thị đã hơn mười giờ. Tần
Gia Mộc vẫn chưa về, cô quay sang hỏi Lý Thanh Hà: “Cô ở lại ăn trưa
cùng tôi đi. Tôi ăn một mình thì buồn lắm.”
“Cũng được.”
“Nhưng mà……” Cô chần chừ nói: “Tôi không biết nấu ăn.”
Lý Thanh Hà bật cười. Chắc vì lý do này nên Nhược Hàm mới bảo cô ở lại,
dẫu sao đặt đồ ăn bên ngoài không thể sánh bằng tự ăn uống ở nhà được.
“Để tôi nấu cho, khi nào xong sẽ gọi cô.”
“Cảm ơn.” Nhược Hàm lịch sự cảm ơn xong, cô quay trở lại phòng khách xem ti vi.
Lý Thanh Hà không chỉ là nữ cường nhân trong công việc, cô ấy còn rất thạo công việc ở nhà, từ những chuyện nhỏ nhặt như sắp xếp đồ đạc gọn gàng
đâu ra đó cho đến việc đi chợ mua thức ăn và cả nấu nướng đều rất giỏi.
Tay nghề của Lý Thanh Hà không thua kém gì Tần Gia Mộc, có điều bởi vì
không biết khẩu vị Nhược Hàm thế nào nên cô ấy đã nấu một bữa ăn hầu hết toàn món cay. Cô sống ở Anh từ nhỏ, khả năng ăn cay không tốt lắm,
nhưng cũng ăn qua được hết bữa trưa này.
Lúc này Nhược Hàm mới
chợt nhận ra, bữa ăn thường ngày đều là do Tần Gia Mộc chuẩn bị, những
món anh nấu đều có nhiều phần quen thuộc so với bữa ăn thường ngày của
cô khi còn ở London. Hình như cô đã phụ thuộc vào anh hơn nhiều, nhưng
chính bản thân cô lại không nhận ra.
Bởi vì quá quen với sự chiều chuộng của anh, cô đã quên cả việc đây là lần đầu tiên Lý Thanh Hà nấu
ăn cho cô, cô cần nói trước với cô ấy bản thân không giỏi ăn cay.
Nhược Hàm chỉ nói với Tần Gia Mộc cô từng sống ở London duy nhất một lần, vậy mà anh lại ghi nhớ. Thậm chí đến cả bữa ăn hàng ngày cũng đều âm thầm
chuẩn bị những món ăn ở nơi cô lớn lên.
Ăn trưa xong, Lý Thanh Hà chỉ ở lại đến đầu giờ chiều thì cô ấy rời đi. Căn biệt thự rộng lớn lại lần nữa trở nên trống vắng, chỉ có mình Nhược Hàm.
Cô đang không vui.
Rõ ràng Tần Gia Mộc hứa với cô sẽ trở về sớm, vậy mà anh đi cả một buổi
sáng đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu. Nhớ lại dáng vẻ thần thần bí bí của
anh trước khi ra khỏi nhà, cô hừ một tiếng.
Làm như cô không biết anh đang giấu cô chuyện gì không bằng.
Cũng tốt, vừa vặn cô có thời gian để thực hiện kế hoạch dang dở lúc sáng.
Mới sáng sớm hôm nay, khi Nhược Hàm còn đang nằm ngủ trên chiếc giường ấm
áp, tiếng chuông điện thoại đột nhiên ập đến phá tan giấc ngủ ngon lành
của cô. Cô lười biếng cầm điện thoại lên, khẽ nâng mí mắt nhìn, sau đó
lướt màn hình nhận cuộc gọi.
“Khuê Khuê, cậu có biết cậu đã phá giấc ngủ của mình rồi không? Mới sáng sớm đã gọi ầm ĩ cho mình thế?”
“Giờ này cậu vẫn còn ngủ sao?”
Nhược Hàm nhíu mày, “Mới có sáu giờ. Mình phải dậy lúc này để làm gì?”
Liễu Khuê ở bên kia ngạc nhiên thốt lên: “Đừng nói với mình cậu không biết hôm nay là ngày gì đó.”
Nhược Hàm nhấc điện thoại ra xa khỏi tai, cô lướt màn hình xuống, thấy màn
hình hiển thị là ngày 21 tháng 12. Suy đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra hôm nay là ngày gì đặc biệt. Giáng sinh vẫn chưa đến, năm cũ còn chưa qua
nữa mà.
“Chưa đến Giáng sinh mà, cậu sốt sắng hỏi mình như thế, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thanh âm Nhược Hàm nũng nịu, xem ra cô vẫn chưa hết ngái ngủ.
“Hôm nay là sinh nhật của đại thần nhà cậu.” Liễu Khuê nhấn mạnh từng chữ,
“Hai người dù có thế nào thì trong mắt người khác vẫn là một đôi vợ
chồng, ngày sinh nhật chồng mà cậu lại không một lời chúc trên mạng xã
hội, sẽ khiến người ta nghi ngờ hai người bất hòa đấy.”
Nhược Hàm hoạt động trong showbiz đã lâu, nhưng những vấn đề kiểu này chắc chắn
không rành bằng cô bạn thân Liễu Khuê, dẫu sao từ khi trở thành ca sĩ
nổi tiếng đến nay cô chưa từng hẹn hò với người nào, sao có thể biết mấy thủ tục rắc rối như vậy.
Liễu Khuê thậm chí còn là một fan nữ
chính hiệu của Tần Gia Mộc, cô ấy chắc chắn biết ngày sinh nhật của thần tượng mình, nhưng cô là người vợ hợp pháp của anh, đến cả sinh nhật của anh cũng không biết thì quả thật có chút vô tình.
Cô nàng vốn
chưa chịu tỉnh ngủ lập tức mở to mắt ngồi bật dậy, kinh ngạc nói: “Sinh
nhật Tần Gia Mộc là hôm nay? Sao cậu không chịu nói với mình sớm hơn?”
Liễu Khuê thở dài, “Mình không nghĩ tới một người vợ sẽ không cả biết ngày sinh của chồng. Cậu đúng là có một không hai.”
Được rồi, chuyện này là do cô sai đi. Bỏ qua chuyện đăng lên mạng xã hội
chúc mừng sinh nhật Tần Gia Mộc thế nào, một ngày quan trọng của anh dĩ
nhiên không thể qua loa với anh được, bản thân cô cũng không muốn qua
loa.
Bây giờ mới đi chọn quà sinh nhật cho Tần Gia Mộc thì không
kịp, cô định sẽ nhốt mình cả ngày trong phòng để làm một món quà thủ
công hơn, coi như bù đắp việc
không biết ngày sinh của anh.
Sau đó nghĩ kỹ lại mới phát hiện ra, hình như cô chẳng có tài lẻ gì. Nếu
muốn tặng cho anh món quà đặc biệt chắc chỉ có thể vận dụng lợi thế lớn
nhất của bản thân, có điều cây đàn piano duy nhất trong nhà lại nằm ngay dưới tầng một.
Ở căn biệt thự trước đây của Nhược Hàm, cô giành
hẳn một gian phòng lớn chỉ để cất giữ các loại nhạc cụ khác nhau, từ lớn đến nhỏ đều có đủ. Lúc ấy cô cảm thấy bản thân kết hôn, chuyển về đây
sống không cần thiết phải mang tất cả chúng theo, vì ở đây đã có một cây đại dương cầm rồi.
Bây giờ mới thấy nhớ chiếc piano điện của mình đến mức nào.
Nhược Hàm định bụng vệ sinh cá nhân xong sẽ quay về biệt thự cũ để tiện sáng
tác, còn có thể sử dụng nhiều món nhạc cụ hỗ trợ, nào ngờ vừa xuống đến
tầng dưới thì anh đã muốn đi ra ngoài, còn đưa ra điều kiện lúc trước
muốn cô đáp ứng, cô không thể đi đâu.
Nhưng Tần Gia Mộc không có ở nhà cũng tốt, cô không cần về nhà cũ để dùng đàn nữa, thế mà sau đó Lý
Thanh Hà lại đến, rốt cuộc cả một buổi sáng cô không thể bắt tay vào
công việc sáng tác được.
Đến chiều anh vẫn chưa về, trong nhà chỉ còn mình Nhược Hàm, cô mới yên tâm ngồi xuống ghế, đôi tay thon dài
trắng trẻo bắt đầu nhấn từng phím đàn.
Bình thường mỗi khi sáng
tác một bài hát mới, cô có thói quen ngồi xuống đánh một giai điệu ngẫu
nhiên trước rồi ghi lại vào bản soạn nhạc được kẻ khuông sẵn. Lúc ấy ý
tưởng sẽ dần dần nảy lên, hòa cùng với dòng tâm trạng và những ký ức mà
cô liên tưởng đến, cuối cùng tạo thành một bản nhạc hoàn chỉnh.
Song song với sáng tác giai điệu còn phải đi kèm với lời bài hát, phải mất
thêm một quá trình dài nữa. Vậy nên Nhược Hàm quyết định sẽ viết một bài hát ngắn chừng hơn một phút, có lẽ sẽ xong trong buổi chiều nay, trong
trường hợp Tần Gia Mộc sẽ về nhà muộn.
Lúc Tần Gia Mộc về nhà là
hơn bảy giờ, ngoài trời đã tối đen. Những ngày cuối năm càng lúc càng
lạnh, đến tầm năm giờ là trời bắt đầu nhá nhem. Anh từ bên ngoài vào
nhà, thở ra một làn khói trắng mờ ảo.
Tiếng đàn trong nhà đã tan
từ lâu, cả không gian nhuộm màu trời tối phủ lên vẻ tĩnh mịch lạ thường. Dưới nhà không có người cũng phải thôi, lúc này Nhược Hàm đang ở trên
phòng vừa tắm xong đang ngồi thong thả sấy tóc, trong đầu cô còn đang
nghĩ đến lát nữa nên mặc gì, trang điểm thế nào cho phù hợp.
Con
gái một khi đã muốn diện đồ sao cho đẹp thì nhất định qua nửa ngày cũng
không chọn được. Nếu chọn chiếc váy trắng kia thì anh đã từng thấy cô
mặc một lần, sẽ không có cảm giác bất ngờ nữa, còn chiếc váy hoa xanh
lam trông có vẻ hơi đơn điệu, cô không thích cho lắm.
Đương lúc Nhược Hàm còn đang bận rộn lựa trang phục, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Gia Mộc về rồi sao? Hiếm khi anh mới gõ cửa phòng tìm cô.
Nhược Hàm vặn tay nắm cửa mở he hé ra, chỉ vừa đủ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ không trang điểm, mỉm cười ngọt ngào hỏi:
“Anh tìm tôi có việc gì sao?”
“Không có gì. Tôi không thấy em đâu nên đi tìm thôi.” Tần Gia Mộc hơi ngạc
nhiên trước nụ cười khác thường của cô nhưng cũng không hỏi thêm.
Nhược Hàm đảo mắt, “Tôi đang bận việc chút, lát nữa sẽ xuống.”
“Ừm.”
Tần Gia Mộc vừa định quay người bước về phía cầu thang lại nghe thấy giọng cô: “Nãy giờ anh đi tìm tôi quanh nhà rồi à?”
Anh không hiểu ý cô, đáp: “Không có. Tôi vừa về nhà thấy dưới tầng không có ai liền đoán em đang ở trong phòng nên mới lên gõ cửa thử thôi. Sao
thế?”
Nhược Hàm thở ra nhẹ nhõm, cô lắc đầu liên tục: “Không sao, anh đi xuống dưới đợi tôi đi, tôi xuống ngay đây.”
Cô nói xong lập tức đóng cửa lại, mặc dù trong lòng thấy nhẹ nhõm nhưng tim vẫn đang đập rất nhanh.
Mong là anh đừng có phát hiện ra sớm, sẽ mất vui.
Cô không chần chừ nữa, dứt khoát chọn chiếc váy treo ở chính giữa tủ quần áo rồi thay vào, làm tóc và trang điểm nhanh chóng.
Là một nữ minh tinh hoạt động trong showbiz đã lâu, Nhược Hàm tự nhiên
biết cách hóa trang trong tình huống khẩn cấp, chỉ hơn mười lăm phút đã
tạo hình xong xuôi, sẵn sàng bước xuống tầng một.