Lục phu nhân nét mặt đau lòng ngay khi nhìn
thấy đứa con trai mà bà yêu quý nhất đang trong hình dạng nửa người nửa
rắn, không giấu nổi sự xúc động mà rưng rưng mắt, chậm rãi tiến lại gần
phía Lục Tây, giọng khàn đục nói:
- “Sau một khoảng thời gian đi
khắp nơi tìm cách hóa giải kết cục bi thảm của xà vương, mẹ đã biết được người có thể giúp con thoát khỏi cái kết thảm khốc giống như cha của
con ngày trước. Không ai khác đó chính là người được định mệnh sắp đặt
trở thành vị cứu tinh của con. Chỉ cần đúng vào đêm trăng tròn, con và
người đó xác lập lời tuyên hứa rằng cô ta đời đời sẽ không kết hôn với
bất cứ người nào khác, tình nguyện ở bên cạnh và trao viên ngọc hộ thân
cho con. Có như vậy, cái kết dành cho xà vương sẽ không lặp lại một lần
nào nữa. Và hơn hết, vị cứu tinh sẽ đồng hành cùng con trong trận chiến
sống còn với kẻ thù truyền kiếp.”
Nghe những lời này, Lục Tây lắc đầu phủ nhận, lên tiếng nói:
- “Nếu vậy, chẳng phải, con sẽ trói buộc cuộc sống tự do của cô ấy hay
sao? Con đã quyết định rồi. Con sẽ trả tự do cho Mạc Phi. Nếu càng giữ
cô ấy ở cạnh, chắc chắn có một ngày, Mạc Phi sẽ gặp phải nguy hiểm, có
thể mất cả mạng sống.”
Chát…
Lục Tây vừa nói dứt câu liền
nhận ngay cái tát của mẹ mình mà đưa mắt nhìn bà. Lục phu nhân nội tâm
dằn xé, không giấu được nỗi tức giận mà lớn tiếng mắng chửi:
-
“Lục Tây, không phải xà vương nào cũng may mắn tìm được vị cứu tinh như
con đâu. Mẹ sẽ không để quá khứ lặp lại, con nhất định phải vượt qua
cánh cửa của tử thần.”
Dứt lời, Lục phu nhân xoay lưng hướng về
lối ra của khu rừng. Trước khi rời khỏi, bà không quên nháy mắt ra hiệu
cho vị thầy tu dùng phép, giúp Lục Tây khôi phục lại hình dạng con
người. Ông ta khàn giọng lên tiếng nói:
- “Lục phu nhân cũng chỉ
giúp cậu thay đổi kết cục mà thôi. Bà ấy và tôi đã suy nghĩ rất nhiều,
và đây là cách tốt nhất cho cả cậu và người được định mệnh lựa chọn trở
thành vị cứu tinh.”
Ngay lập tức, Lục Tây lên tiếng hỏi vị thầy tu:
- “Nếu Mạc Phi trao viên ngọc hộ thân cho tôi, thì chẳng phải cô ấy sẽ
mất đi tính mạng sao? Viên ngọc ấy cũng chính là vật hộ thân của cô ấy
mà.”
Nghe anh hỏi, vị thầy tu ánh mắt như thể biết trước kết cục mà thở dài bất lực đáp:
- “Tuổi thọ của người được chọn là vị cứu tinh của xà vương thường không
sống quá 37 tuổi. Cho dù cô ấy không giao lại cho cậu viên ngọc hộ thân, thì cũng không thể nào thoát khỏi sự sắp đặt của số phận.”
Lục
Tây gương mặt tái xanh ngay khi nghe những lời phán quyết này mà không
tin vào những gì mình nghe thấy, anh lắc đầu liên tục, lớn tiếng bác bỏ:
- “Không thể nào. Mạc Phi không thể sống ngắn ngủi như vậy được. Bằng mọi giá, cho dù có dùng cạn sức mạnh của xà vương để kéo dài tuổi thọ cho
cô ấy, tôi cũng cam tâm, nguyện ý.”
Nói rồi, Lục Tây dõng dạc rời khỏi trước ánh mắt đầy bất lực của người ở lại. Vị thầy tu nhìn theo
bóng lưng đã mất hút mà lắc đầu thở dài, bất lực nói:
- “Cậu
không hề khác cha của mình một chút nào. Sứ mệnh cao cả của xà vương khi sinh ra chỉ là để trở thành thần hộ mệnh, bảo vệ muôn thú sống trong
rừng, thoát khỏi bàn tay săn bắt tàn ác của những kẻ thợ săn với mục
đích thương mại xấu xa. Nhưng cuối cùng, điểm chung của cả hai người là
đều rơi vào lưới tình, yêu đương với một con người.”
Biệt thự Lục gia…
Lâm Quân Hạo vừa về đến đã hớt hải chạy lên trên phòng của Mạc Phi. Ngay
khi anh vừa mở cửa đã nhìn thấy cô nằm bất tỉnh ở dưới sàn nhà mà trở
nên bối rối, lập tức bế cô nằm lên trên giường, giọng điệu hoang mang
suy luận:
- “Có thể là người của Nam Cung Thống gây ra. Bảo sao
trong suốt buổi tiệc, ông ta luôn dõi mắt theo mình. Thậm chí còn cho
người câu giờ, ngăn mình trở về Lục gia sớm đây mà. Ông ta chắc hẳn đã
biết nơi ở của xà vương rồi cũng nên.”
Nói rồi, Lâm Quân Hạo vội
vàng bước xuống lầu nhằm đi báo tin này cho Lục Tây. Tuy nhiên, ngay khi anh vừa bước xuống đã nhìn thấy dáng người phụ nữ trung niên trong bộ
trang phục đơn giản nhưng vẫn toát lên khí chất quyền lực, đang từ ngoài cửa lớn bước vào trong.
- “Là Lục phu nhân?”
Sắc mặt Lâm
Quân Hạo có chút gượng gạo ngay khi nhìn thấy người thân quen. Thế
nhưng, anh vẫn cố mỉm cười mà tỏ ra bất ngờ, nhanh chóng chạy lại gần
người trước mặt, tươi cười mừng rỡ nói:
- “Mẹ…mẹ đã về rồi sao?”
Ngay khi Lâm Quân Hạo định dang tay ôm mừng Lục phu nhân, liền bên tai
truyền đến giọng nói lạnh lùng của bà khiến anh chết lặng tại chỗ:
- “Quân Hạo, dì đã gặp mặt Lục Tây rồi. Cho nên, con không phải cất công giả dạng thành thằng bé nữa đâu.”
- “Cái gì? Hai người đã gặp nhau rồi sao?”
Lâm Quân Hạo trợn tròn mắt nhìn ra phía cửa. Thân ảnh cao ráo với nét mặt
tràn ngập sự suy tư của Lục Tây, đang chậm rãi tiến vào trong khiến Lâm
Quân Hạo trở nên á khẩu.