Công Chính Truyện Ngược Tránh Xa Pháo Hôi Ta Ra
Nhìn hai đại nam nhân cứ đứng cãi nhau như trẻ con, Bạch Kiều Hiên quyết định cầm tiền, lúc về chia ba, bắn trả cậu là được, thư ký Lâm núp đằng sau Bạch Kiều Hiên, trốn được việc phải trả tiền.
Tưởng Dục: "Chia ba? Vậy còn chú này".
Mọi người quay sang nhìn thư ký Lâm.
Thư ký Lâm: "..."
Cuối cùng hắn vẫn phải bỏ tiền mình ra, tại sao chứ, đã nói ở trong xe đợi rồi mà, bắt người ta vào còn không bao.
Diêm Hi Văn để ý ba người mặc đồ đôi, sụ mặt hỏi, sau khi biết sự thật, y
vui vẻ kéo Tưởng Dục cùng đi mua đồ, đợi hai người kia thay đồ xong,
Bạch Kiều Hiên vừa vặn ăn xong kẹo bông gòn.
Năm người cùng đi
chơi tàu lượn siêu tốc, Bạch Kiều Hiên yên vị cùng Hàn Tư Thương trên
đầu toa, đằng sau là Diêm Hi Văn và Tưởng Dục, sau cùng là thư ký Lâm.
Trong nguyên tác có nói Hàn Tư Thương từ nhỏ chưa từng đến công viên giải
trí, Bạch Kiều Hiên vì vậy mà vô cùng nhiệt tình với hắn, không rảnh
quan tâm đến những người kia, cũng vì thế mà Diêm Hi Văn vẫn luôn rầu rĩ không vui, mấy trò khác đều như vậy, y đều bị cho ra rìa, cũng đúng, y
vừa gặp mặt cậu, thật ra cũng chẳng thân quen gì cho cam, y chỉ là vì
Tưởng Dục mà hưởng sái được bám đuôi cậu.
Trong lòng Diêm Hi Văn
vô cùng khó chịu, chẳng hiểu vì sao vừa nhìn thấy cậu, y giống như mất
hết lý trí, muốn bảo hộ, muốn yêu thương người này cả đời, có lẽ là
tiếng sét ái tình trong truyền thuyết. Diêm Hi Văn trước nay chưa từng
yêu ai, đây là lần đầu y có cảm giác muốn ôm hôn người khác, ngày từ đầu y không hỏi quan hệ của Bạch Kiều Hiên và Hàn Tư Thương cũng là vì sợ
bản thân nhận được câu trả lời không như mong muốn, y thực đang khó chịu muốn chết khi nhìn thấy hai người kia ân ái, thực ghen muốn chết, lông
mày đều nhíu chặt, phải làm sao, y muốn đem Bạch Kiều Hiên giam lại bên
mình, khiến cậu chỉ có thể nhìn một mình y, yêu một mình y.
Bạch
Kiều Hiên chơi gắp thú, liên tục gắp được mấy con, cậu cười đến vui,
đuôi mắt nhẹ nhàng cong thành hình trăng lưỡi liềm, khóe môi hơi nhếc
lên, bộ dáng xinh đẹp động lòng người này đều được cả hai Hàn Tư Thương
và Diêm Văn Hi ghi vào mắt, Diêm Hi Văn nhanh nhẹn lấy điện thoại muốn
chụp, lại bị Hàn Tư Thương ngăn lại.
"Tự ý chụp ảnh người khác là xâm phạm quyền riêng tư, chắc cậu Diêm không có ý này đâu nhỉ?".
Nhiều lần bị Hàn Tư Thương chen ngang, Diêm Hi Văn tức muốn nổ phổi: "Tưởng
Dục là em họ của tôi, không thể nói là chụp người lạ!".
Hàn Tư
Thương không chịu nhường ai, cũng lôi điện thoại muốn chụp, lại bị Diêm
Hi Văn trào phúng: "Ơ kìa, chụp ảnh người quen mà chưa được cho phép
cũng là xâm phạm quyền riêng tư, lí lẽ này chắc hẳn là anh hiểu rất rõ".
Hàn Tư Thương: "Hạ Hiên, cười lên".
Bạch Kiều Hiên quay qua nhìn Hàn Tư Thương, cười một cái, còn thời gian nên
tranh thủ gắp nốt lần nữa, xong lại chạy về phía Hàn Tư Thương.
Bạch Kiều Hiên: "Anh chụp ảnh hả, cho em xem với".
Hàn Tư Thương đưa điện thoại cho Bạch Kiều Hiên, lại quay sang cười khinh bỉ Diêm Hi Văn.
Diêm Hi Văn: "..."
Chuyến đi chơi bất ổn kết thúc, Hàn Tư Thương cùng Bạch Kiều Hiên đi mua chút
đồ ăn mang về, ngang đường còn vào tiệm sách mua vài cuốn tiểu thuyết,
hắn đưa cậu về tận nhà, lúc này cũng đã mười một giờ trưa, mẹ Hạ đứng
ngoài cửa sốt ruột chờ, cuối cùng cũng chờ được người về, chỉ là người
mở cửa xe đầu tiên thế mà là Hàn Tư Thương, bà giật thót, khó hiểu nhìn
Bạch Kiều Hiên chống nạng đi vào.
Đến khi Hàn Tư Thương đã đi khuất, bà mới lo lắng hỏi Bạch Kiều Hiên: "Không phải con nói con đi cùng Tưởng Minh sao?".
"Thì đúng là con đi cùng Tưởng Minh, sau đó lại gặp Hàn ca nên cùng anh ấy đi chơi một chút".
Mẹ Hạ để ý áo trắng đơn bạc trên người cậu, mới nhớ ra hình như Hàn Tư
Thương cũng mặc một cái giống hệt, bà ngẩn ra, như hiểu sự tình mà đánh
Bạch Kiều Hiên một nhát vào lưng "Con ơi là con".