Hai người lần lượt đi vào thư phòng, cánh cửa đóng lại,Trác Ý Hiên không nhịn được lên tiếng trước:"Này, cậu và cô gái đó đã tới giai đoạn nào
rồi, sống chung lâu như thế chuyện kia chắc cũng làm luôn rồi nhỉ?".
Nghiêm Cảnh Hàn phóng một ánh mắt qua, Trác Ý Hiên lập tức im bặt, đưa tay xoa xoa mũi, vài giây sau không nén được tò mò:"Cậu đừng nói với tôi cậu
chưa chạm vào cô ấy nha?".
Nghiêm Cảnh Hàn ngồi xuống ghế,rút một điếu thuốc trong bao:"Cậu tìm tôi có chuyện gì không?".
Trác Ý Hiên nhận thấy muốn tra hỏi một chút đời tư riêng của tên này còn khó hơn cả hái sao trên trời,anh ta thu lại dáng vẻ bằng nhắng vừa
rồi,giọng điệu nghiêm túc hơn:"Nghiêm Đổng Phong đã dùng hình thức áp
chế mua lại thành công cổ phần của hai cổ đông, lão ta đã đưa một người
trong số đó đi nước ngoài định cư, nhưng theo điều tra tất cả các chuyến bay,vị nguyên lão đó không có tên trong danh sách các hành khách,điều
này quá khả nghi, tính đến hiện tại Nghiêm Đổng Phong đã nắm trong tay
30% cổ phần,chuyện cậu bị va chạm xe cũng không nằm ngoài chủ đích của
lão,tôi thấy tình hình nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ nhiều,sắp tới cậu
tính thế nào?".
Nghiêm Cảnh Hàn châm thuốc, đầu thuốc một màu đỏ
rực,anh rít một hơi rồi nhả khói ra, đôi mắt hơi nheo lại:"Nghiêm Đổng
Phong xưa nay rất xảo quyệt,lão lợi dụng vào ngân sách đầu tư để mua lại cổ phần của thành viên hội đồng quản trị,sau đó lại tung ra số lượng
lớn tiền ảo để qua mặt tất cả mọi người,do đó ai cũng nghĩ lão ta dùng
thực lực và tiền bạc của mình để vững trụ ở vị trí hiện tại,lão cho rằng tôi cũng mù như các cổ đông khác, mặc lão một tay che trời,tung hoành
ngang dọc ".
Trác Ý Hiên nhìn anh với vẻ kỳ quặc:"Cậu đã biết rõ
như thế sao không phản kích để lão lộ nguyên hình, một bên cho người ám
sát cậu, bên kia mua lại cổ phần, cậu còn chần chừ cái gì mà không ra
tay?".
Nghiêm Cảnh Hàn kéo gạt tàn lại,búng nhẹ tàn thuốc:"Tôi
nghi ngờ lão ta còn tham gia vào tổ chức rửa tiền quy mô lớn, chỉ là
chưa đủ bằng chứng cụ thể nên chưa thể kết luận, bây giờ nếu tôi kiện
lão vì tội"Lạm dụng quyền hạn và chức vụ để ăn chặn công quỹ của công
ty", với tội trạng này cùng lắm lão chỉ bị cách chức đuổi ra khỏi tập
đoàn,tội danh này dành cho lão...tôi chưa thỏa mãn cho lắm ".
Anh nhấn mạnh câu sau,vẻ mặt trở nên tàn nhẫn hơn.Một con cáo như Nghiêm
Đổng Phong nếu đơn giản chỉ bị đuổi khỏi công ty đối với hắn chỉ là trò
vuốt râu hùm, một khi hắn nổi điên sẽ dựa vào thế lực ngầm ở phía sau
oanh tạc khắp nơi,Tinh Vạn và anh sẽ là tầm ngắm đầu tiên của hắn, lúc
đó hắn ở trong tối,anh ở ngoài sáng mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn
nhiều,anh cũng không rảnh để chơi trò mèo vờn chuột,chi bằng cứ thả dây
dài câu cá lớn loại trừ triệt để từ gốc tới ngọn thì Nghiêm Đổng Phong
mới không còn đường để chạy.
Trác Ý Hiên đường như đã hiểu ra vấn đề,anh ta hiểu Nghiêm Cảnh Hàn hơn ai hết, mọi tính toán dự trù đều nắm trong lòng bàn tay, lúc cần độc ác thì thâm hiểm,tàn nhẫn không ai
bằng.
"Cậu làm như vậy quá mạo hiểm,"chó cùng cắn dậu", chả lẽ
cậu không sợ một khi lão ta tới bước đường cùng sẽ đồng quy vu tận với
cậu à?".
Nghiêm Cảnh Hàn cười như không cười:"Cậu sợ à?".
"Sợ chứ,giang hồ ân oán còn dễ giải quyết, trên thương trường ngoài mặt
điềm đạm văn minh nhưng không biết được những kẻ đó sẽ tiêu diệt mình
lúc nào!". Trác Ý Hiên hất cằm đáp.
Nghiêm Cảnh Hàn chỉ cười không nói gì, Trác Ý Hiên nói rất đúng,người sống
trong giang hồ những nợ nần,ân oán lại dễ giải quyết,dù chém giết, chết
chóc ít ra họ vẫn thẳng thắn với nhau.Còn trên thương trường, phía sau
những cuộc gặp gỡ, những tiếng nói cười là những trận mưa máu gió tanh,
nếu không kịp phòng bị có thể chết bất đắc kỳ tử.
"Dịch Dân cũng
đã biết chuyện của cậu, chắc lát nữa cũng sẽ tới".Trác Ý Hiên nói xong
với tay lấy bao thuốc lá trước mặt Nghiêm Cảnh Hàn,rút một điếu châm
lên:"Dạo này hình như cậu ta khá bận, không thấy mặt mũi đâu, có lần tôi gọi điện còn nghe cậu ta nói "đang bận yêu đương", cũng không biết tên
nhóc đó nói thật hay đùa ".
Trác Ý Hiên không để ý đến sắc mặt
Nghiêm Cảnh Hàn ngày càng tối lại,anh ta dựa người ra sau ghế rít liên
tục vài hơi thuốc, một lát sau dụi đầu lọc vào gạt tàn:"Các cậu ai cũng
đều có một bóng hồng bên cạnh cả rồi,ông đây cũng phải đi tìm mảnh ghép
còn lại thôi".
Nói rồi anh ta đứng dậy:"Tôi đi đây,tạm biệt!".
Trác Ý Hiên mở cửa thư phòng đi xuống cầu thang, đi ngang qua phòng khách
khoé mắt thấy Nam Mẫn đang lui hui trong bếp,anh ta dừng bước chân
nghiền ngẫm sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Nam Mẫn nghe thấy tiếng bước chân cho rằng Nghiêm Cảnh Hàn đã nói chuyện xong nên xuống
ăn cơm, cô không quay đầu lại,tay vẫn cầm muôi khuấy cháo,giọng nhẹ
nhàng:"Anh đợi một chút, cháo sắp ăn được rồi,anh mất máu nhiều nên tôi
hầm một chút cháo thịt bằm đậu đỏ".
"Mất máu nhiều sau khi ăn cháo liệu có mất mạng luôn không?". Trác Ý Hiên từ phía sau lên tiếng.
Nam Mẫn giật mình quay đầu lại, chiếc muôi trong tay dính cháo văng cả vào
người Trác Ý Hiên.Sau khi nhìn anh ta cô đưa tay vuốt ngực:"Anh Trác,sao anh lại vào đây, Nghiêm Cảnh Hàn đâu?".
Trác Ý Hiên cụp mắt liếc qua những hạt cháo dính trên áo,sau đó nhẹ nhàng nâng đôi mắt sắc bén
lên nhìn Nam Mẫn,trong đôi con ngươi toàn là địch ý:"Cô tốt nhất nên dấu kỹ cái đuôi hồ ly của mình cho tốt,đừng để tôi biết cô ủ mưu hãm hại
Cảnh Hàn, đến lúc đó dù cậu ấy có bảo vệ cô thế nào thì tôi cũng không
tha cho cô đâu ".
Nam Mẫn ngớ người, đôi chân mày thanh tú nhíu
chặt giương mắt nhìn Trác Ý Hiên,anh ta nói vậy là sao?Cái gì mà cô hãm
hại Nghiêm Cảnh Hàn chứ?
"Hai người đang nói gì thế?".Cửa phòng
bếp vang lên giọng nói cực lạnh, Nghiêm Cảnh Hàn vẫn trong trạng thái
nửa trên cởi trần, nửa dưới quần tây thắt lưng, cánh tay bị thương vẫn
được anh ân cần nâng đỡ,anh bước tới lườm Trác Ý Hiên một cái:"Sao cậu
còn chưa đi?".
Trác Ý Hiên không nhìn anh,anh ta liếc Nam Mẫn một cái thật sắc quay đầu lạnh lùng nói:"Tôi đi đây!".
Trác Ý Hiên đi khuất, thấy Nam Mẫn vẫn nhìn chằm chằm ra hướng cửa, giọng anh có chút không vui:"Cậu ta nói gì với em thế?".
Nam Mẫn xốc lại tinh thần thu lại tầm mắt nhàn nhạt đáp:"Không có gì?".
Chỉ là lời nói vừa rồi của Trác Ý Hiên rõ ràng đang cảnh cáo cô, từ trước
tới nay anh ta đối với cô đều không có thiện cảm, có lẽ anh ta nghi ngờ
cô ở bên Nghiêm Cảnh Hàn là có ý đồ.Thật nực cười,sao ai cũng cho rằng
cô là người có tâm cơ hết vậy, loại người như cô không đáng tin đến vậy
sao?
Nghiêm Cảnh Hàn nhìn cô nhóc tâm tình không được tốt
lắm,cũng không biết tên khốn kia có nói lời nào xúc phạm đến cô hay
không, nếu có anh sẽ cho cậu ta một trận.
"Ý Hiên xưa nay độc miệng,nhiều lúc ăn nói khó nghe nhưng cậu ta không có ác ý gì đâu,em đừng để tâm ".
Nam Mẫn khẽ gật đầu"ừm" một tiếng, cô ngẩng đầu lên đập vào mắt là vòm ngực của người đàn ông:"Anh..sao vẫn chưa mặc áo nữa?".
Nghiêm Cảnh Hàn giơ cánh tay bị đau lên:"Tay anh đau không thể tự mặc được!".
Nam Mẫn trợn tròn mắt:"Chẳng phải còn tay kia sao?".
Đừng có nói rằng muốn cô mặc áo giúp đấy nhá?
"Một tay anh không mặc được, em giúp anh đi!".Anh lại trưng ra bộ mặt vô tội.
Nam Mẫn suýt nữa cắn lưỡi,sao cô lại đoán đúng thế không biết?
Nghiêm Cảnh Hàn lại nói tiếp:"Em đã thương thì phải thương cho chót,chẳng lẽ
em nỡ để anh mặc như vậy mà đi ngủ, thời tiết về đêm rất lạnh,tay anh
thì đang bị thương....".
"Được rồi được rồi,anh đừng nói nữa, lát nữa tôi sẽ giúp anh".Nam Mẫn giơ tay cắt lời anh.
"Còn bây giờ tôi nấu cháo rồi anh ăn chút đi, cháo thịt bằm kèm đậu đỏ tôi tốn công hầm từ nãy giờ đấy!".
Tên khốn này,anh chỉ bị thương ở tay sao mà lải nhải nhiều thế? Muốn ăn vạ cô sao?
"Em ăn cơm chưa, ăn cùng với anh luôn!". Nghiêm Cảnh Hàn hài lòng nói.
"Tôi ăn rồi ".
Cô lấy bát múc cháo để lên bàn cho anh.
Thấy cô định đi ra ngoài anh lại hỏi:"Em không đút cho anh sao?".
"Nghiêm Cảnh Hàn,anh chỉ bị thương chứ không tàn phế,đừng được voi đòi tiên, có tin tôi để cho anh đêm nay mặc vậy đi ngủ không?".Nam Mẫn trừng mắt
quát anh một tăng sau đó quay phắt người đi ra.
Nghiêm Cảnh Hàn
phì cười với bộ dạng của cô,anh cũng không dám đòi hỏi thêm nữa,ngoan
ngoãn ngồi ăn cháo.Nếu để cô giận lên không "giúp" anh nữa, như thế chả
phải là uổng công anh giả vờ cả buổi tối nay sao?
...
Cùng thời điểm,trong một căn phòng xa hoa,lộng lẫy người đàn ông mặc áo
choàng tắm ngồi trên chiếc ghế dựa,điếu xì gà kẹp giữa hai ngón tay bị
bóp nát đến vỡ vụn,bàn tay kia siết chặt điện thoại đang nghe,cặp mắt
hung ác,dữ tợn,đường gân trên trán cũng hiện lên thấy rõ.
"Đồ ăn hại,hai thằng nhãi ranh cũng không đối phó được,mày đi chết đi ".
Đầu dây bên kia vội vàng xin lỗi, giọng nói run rẩy:"Anh Đổng,em quả thật
đã cố hết sức nhưng tên tài xế kỹ năng quá siêu nên không thể thực hiện
được,anh tha lỗi cho em, lần sau nhất định em sẽ giết được hắn ".
"Còn có lần sau sao, lần này Nghiêm Cảnh Hàn chết hụt,hắn sẽ không ngu ngốc
để cảnh này tái diễn lại,mày tốt nhất cứ ở yên đấy chờ lệnh của tao ".
Nghiêm Đổng Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
"Em rõ rồi,anh Đổng".
Nghiêm Đổng Phong dập máy, lúc này ngoài cửa có tiếng động.
"Ai?".
"Là tôi,anh Đổng!".Trịnh Hâm từ bên ngoài bước vào cúi đầu cung kính:" Công trình khu Thành Nam đã tiến hành được một phần, tiếp theo chúng ta nên
làm thế nào đây?".
Nghiêm Đổng Phong híp mắt,vẻ mặt nham
hiểm:"Chúng ta sẽ thực hiện bước tiếp theo,bên phía Thiệu Huy giao cho
cậu, nhớ phải làm cho kín kẽ, Nghiêm Cảnh Hàn rất tinh ranh không cẩn
thận bị lộ tẩy là chết cả đám ".
Trịnh Hâm gật đầu:"Tôi biết rồi, tôi sẽ thu xếp ngay lập tức ".