Bác sĩ trẻ tuổi ở trường trong phòng y tế thấy Tô An được một trái một
phải đỡ vào, không lấy làm lạ, hời hợt hỏi: “Ồ, mới một thời gian không
gặp mà cậu đã tới nữa, lần này lại đánh nhau với ai?”
“Lần này
không phải đánh nhau.” Thẩm Trí cũng không xa lạ gì với bác sĩ ở trường, quen cửa quen nẻo dìu Tô An ngồi xuống bên giường, “Anh An của chúng ta lần này vì giành quang vinh cho lớp, vẻ vang bị thương, em nói thầy
nghe……”
“Chân cậu ấy bị trật, xem giúp cậu ấy một chút trước đi.” Tề Văn Hiên ngắt lời Thẩm Trí nói liên tục.
Thẩm Trí bừng tỉnh: “À đúng rồi, xem cho anh An trước đã, chân cậu ấy không sao chứ?”
Bác sĩ ở trường đi đến mép giường, nắm chân Tô An nâng lên một chút, cho dù động tác của anh ta từ tốn nhẹ nhàng nhưng bị đụng một cái như vậy, Tô
An vẫn khẽ hít vào một hơi: “Oái, hạ thủ lưu tình.”
“Sao lại bị trật?” Bác sĩ ở trường tiếp tục kiểm tra, khoé mắt liếc cậu, hỏi.
“Tư thế đáp xuống đất không đúng.” Tô An nhịn không rụt chân lại, thẳng
thắn nói, “Trong Đại hội Thể thao, lúc vừa mới vượt lan can cuối cùng
kia cũng có hơi nóng nảy.”
Người như Tô An nhất quán chỉ thích
gây sự, vậy mà lại tham gia hoạt động tập thể lấy quang vinh cho lớp,
bác sĩ ở trường nghĩ thầm khó trách hôm nay trời nhìn như sắp mưa.
Kiểm tra đơn giản xong, bác sĩ ở trường mở lọ Vân Nam Bạch Dược, quay đầu
nói với Tề Văn Hiên: “Không tổn thương gân cốt, phần mềm có thể bị bầm
tím, trước tiên ở chỗ thầy nghỉ một lát, nếu sau đó còn có hạng mục thi
đấu thì giúp cậu ấy.”
“Được.” Tề Văn Hiên đáp ứng.
May là
bản thân Tô An không báo nhiều hạng mục, tất cả so với vẻ vang bị
thương, giống như sau khi chiến đấu đạt được huân chương phong thưởng
thương binh.
“24 giờ đầu chườm đá, 24 giờ sau chườm nóng, phối
hợp thoa lọ Vân Nam Bạch Dược này lên mắt cá chân, qua hai ngày thì hẳn
đã tốt rồi.” Bác sĩ ở trường dặn dò bọn họ, “Nếu còn đau thì quay lại.
Thầy không có đá, ai trong các em đến căn tin mua kem đi?”
“Em đi em đi!” Thẩm Trí nghe xong lập tức xung phong nhận việc mua kem, lúc
trở về trong tay còn thừa ra hai cây, trong miệng ngậm một cây, xì xụp.
“Thầy nói sao em lại tích cực như vậy…… Trời lạnh còn ăn kem, sao còn chưa
đông chết em luôn đi.” Tô An ép cậu ta, “Nhanh nhanh nhanh, đừng cố ăn
nữa, đắp lên cho bố.”
Bác sĩ ở trường cho bọn họ một cái khăn
lông, dùng khăn lông bọc kem xoa lên mắt cá chân sưng đỏ của Tô An, đông lạnh đến đau xót đồng thời cũng cảm giác được chút ít thoải mái.
“Được rồi các cậu đi đi, tôi không sao, tôi ở đây nghỉ một lát.” Lòng bàn
chân Tô An kê lên mấy cái đệm, nằm ngửa trên giường bệnh của phòng y tế, cánh tay gối sau đầu nhìn qua vô cùng tự tại dễ chịu, “Lát nữa anh Hiên còn chạy 10000 mét đấy.
“Đó là buổi chiều.” Tề Văn Hiên nói, cũng không có ý định rời đi, “Thẩm Trí đi trước đi, tôi ở đây với cậu ấy được rồi.”
“Hả? Tôi cũng……”
Thẩm Trí vừa mới mở miệng muốn ở lại, bác sĩ ở trường liền không kiên nhẫn
ngăn cản cậu ta: “Ở lại một người thôi, chỗ này hơi lớn, ở nhiều người
như vậy là muốn mở tiệc trà hả?”
Thẩm Trí mút kem, để lại một câu “Có việc thì gọi cho tôi” rồi thật sự đi mất.
Tiếng huyên náo trên sân thể dục bị chặn bên ngoài, không ngờ trong cửa sổ
thủy tinh phòng y tế, bọn họ chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng quảng bá
viên nói mấy câu.
Bác sĩ ở trường ngồi ở bàn làm việc của mình phía sau, im lặng lướt điện thoại, cũng không có ý quản bọn Tô An.
Màn giường được kéo ra để che tầm nhìn bên ngoài, Tề Văn Hiên ngồi ở mép
giường, thấy Tô An ngửa mặt lên trời phát ngốc một lát xong lấy điện
thoại từ trong túi ra, quay đầu cười xảo quyệt với anh.
Tề Văn Hiên hơi nhướng mày, dường như nhận ra sắp xảy ra chuyện gì.
“Mở hắc không?” Tô An quả nhiên hỏi.
“............” Tề Văn Hiên lấy điện thoại ra.
Hy vọng lát nữa sẽ không bị bác sĩ ở trường đuổi ra ngoài vì chơi game quá ồn.
*
Bàn về đang đánh game một nửa mà chủ nhiệm lớp đột nhiên đi vào phải làm sao bây giờ.
Lúc Trịnh Quốc Phong xốc màn lên thò đầu vào, ngón tay Tô An đang ấn trên màn hình muốn bay lên, tẩu vị phong tao*.
*Raw là 走位风骚, cao nhân giúp mình với ạ.
Tề Văn Hiên đối diện hướng chủ nhiệm lớp đi tới, đầu tiên phát hiện ông,
bên kia Tô An vẫn đang liều mạng xông pha chiến đấu, Tề Văn Hiên đột
nhiên ngẩng đầu, tiếp tục đánh cũng không được mà dừng lại cũng không
xong, học sinh giỏi rèn luyện hàng ngày cũng chỉ đủ khiến anh thốt lên:
“Thầy.”
Thời điểm Trịnh Quốc Phong mới vừa ló mặt liền sửng sốt
một chút, nhưng sau đó lại trở về bộ dáng ôn hoà, gật đầu nói: “Thoạt
nhìn tinh thần không tệ, thầy an tâm rồi.”
Lúc này Tô An mới dời
ánh mắt hết sức chăm chú từ màn hình điện thoại đi, chú ý đến người thứ
ba không biết xuất hiện khi nào, nhưng tay không hề nới lỏng: “Thầy
Trịnh? Sao thầy lại tới đây?”
“Tinh thần có thể không tồi sao.”
Bác sĩ ở trường ở bên ngoài lạnh lẽo nói, “Ở chỗ tôi chơi game hết một
tiếng, tôi đã chuẩn bị sẵn đồ sạc cho cậu ta xong rồi.”
Loại người này trật tay luôn mới được bình yên.
Trịnh Quốc Phong hoàn toàn không để ý, cười ha ha nói: “Thỉnh thoảng có thể
thư giãn một chút, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến công việc của thầy Vệ,
biết chưa?”
Thầy Vệ chính là bác sĩ ở trường, Tô An nhanh chóng
ngoan ngoãn đồng ý, bác sĩ ở trường ở nơi Trịnh Quốc Phong không thấy
trợn trắng mắt, nghĩ thầm có quỷ mới tin cậu ta.
“Văn Hiên, chiều nay em có trận chạy 10000 mét phải không?” Trịnh Quốc Phong chuyển lực
chú ý từ Tô An sang Tề Văn Hiên, “Chú ý nghỉ ngơi, nghỉ lấy sức, thầy sẽ cổ vũ em.”
“Được, em biết rồi.” Nhân vật trong game của Tề Văn
Hiên vì phân tâm nên đã chết, anh dứt khoát để điện thoại xuống, cười
cười với chủ nhiệm lớp, “Thầy Trịnh yên tâm đi, buổi chiều chắc chắn sẽ
đạt thành tích tốt cho thầy.”
Tiễn chủ nhiệm lớp đi, không yên tĩnh bao lâu, Mạnh Huỳnh và Lư Hiểu Chanh cũng tìm đến.
Trò chuyện chốc lát hai người cũng rời đi, ngay sau đó, mấy bạn học lục tục đi tới, thậm chí còn có bạn học khác lớp không quen biết, đến thì đến,
còn mang theo đồ ăn vặt, làm Tô An khá ngại ngùng.
Một buổi sáng
được thăm mấy đợt liên tiếp, Tô An thụ sủng nhược kinh, cùng Tề Văn Hiên ăn hết đồ ăn, thuận tiện cũng chia cho bác sĩ ở trường học một chút.
Nhớ trước kia ở phòng y tế chưa từng nhận được đãi ngộ này, quả nhiên không giống với tai nạn lao động.
Trong khi thụ sủng nhược kinh, Tô An cũng không chịu nổi, chờ cho sau khi kem trên mắt cá chân tan thành nước đá rồi bị nhiệt độ cơ thể của mình làm
ấm lên, Tô An được Tề Văn Hiên dìu khập khiễng rời khỏi phòng y tế, trả
lại cho phòng y tế không gian yên tĩnh.
“Muốn đi đâu?” Tề Văn Hiên hỏi cậu.
“Đi ăn cơm, đồ ăn vặt sao đủ lấp đầy bao tử.” Tô An xoa cái bụng bắt đầu
kêu ọt ọt của mình, “Buổi chiều mấy giờ cậu bắt đầu chạy 10000 mét vậy?
Tôi vốn còn muốn chạy cùng cậu, bây giờ chỉ có thể ngồi bên cạnh cổ vũ.”
“Hình như bốn giờ.” Tề Văn Hiên nghĩ nghĩ nói, “Tôi sẽ cố gắng chạy xong trước giờ cơm tối.”
Tô An mừng rỡ cười rộ lên: “Ha ha ha lợi hại.”
Đã đến giờ cơm, có rất nhiều người trong nhà ăn, qua mỗi cửa sổ đều thấy người người chen chúc nhau.
Tô An bệnh tật hưởng thụ đãi ngộ phục vụ hàng dài, vui thích ngồi trước
bàn cơm chờ Tề Văn Hiên chen vào trong đám người lấy đồ ăn đưa đến trước mặt mình, như thể ngồi mát ăn bát vàng.
Hơn nữa còn hơi lười biếng huơ chân, muốn mỗi ngày đều ngồi mát ăn bát vàng như vậy.
Lúc đang nghỉ trưa, Tô An què chân lại được Tề Văn Hiên dìu trở về phòng y
tế, bác sĩ ở trường cởi áo blouse trắng đang khoá cửa nhăn mày lại: “Sao lại trở về rồi?”
“Đến ngủ trưa.” Tô An nói như chuyện đương nhiên.
Bác sĩ ở trường: “..................”
Xem phòng y tế thành phòng thuê ngắn hạn, đây là người duy nhất anh ta từng gặp.
Không thể nào từ chối người bệnh, bác sĩ ở trường bất đắc dĩ mở cửa một lần
nữa, trơ mắt nhìn tên bệnh tật và đồng bọn của cậu chiếm đoạt hai chiếc
giường duy nhất của phòng y tế, không thể làm gì mà đóng cửa đi ra
ngoài, trở về phòng trực của mình nghỉ ngơi.
*
Buổi chiều, bầu trời xám xịt càng thêm âm trầm, gió thổi đâm vào da thịt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có cơn mưa thu rơi xuống.
Đại hội Thể thao hai ngày liên tiếp đã tiến vào giai đoạn kết thúc, trận cuối cùng
là dành cho những dũng sĩ can đảm chạy 10000 mét.
Toàn trường chỉ có vỏn vẹn tám dũng sĩ đứng ở vạch xuất phát xếp thành một hàng, vị trí của Tề Văn Hiên vừa lúc ở giữa.
Anh xoay cổ tay cổ chân, nhìn qua bên ngoài đường băng, xung quanh tụ họp
không ít gương mặt quen thuộc, Trịnh Quốc Phong cũng ở đó, hai tay hợp
lại thành hình cái loa gọi anh: “Chạy từ từ thôi, giữ sức! Chạy xong
toàn bộ là anh hùng, không thoải mái thì đừng gắng gượng!”
Tề Văn Hiên gật đầu với ông, ánh mắt xuyên qua khe hở giữa biển người, trông
thấy Tô An xa xa ngồi trên bàn sau chỗ tập trung của lớp 11/6, hình như
đang vùi đầu viết gì đó.
Anh khó hiểu nhìn thêm hai lần, Tô An
ngẩng đầu chạm mắt với anh, vui vẻ ra mặt mà giơ đồ vật trên bàn lên,
Tưởng Phong bên cạnh nhìn thoáng qua, mặt lộ vẻ ghét bỏ.
Thị lực Tề Văn Hiên rất tốt, thấy rõ đó là một tấm bìa cứng, nếu không nhầm thì đó là tấm cổ vũ Tô An cố lên của Thẩm Trí.
Mà Tô An vừa dùng bút đen xoá tên của mình đi, lần nữa viết vào chỗ trống: “Anh Hiên đẹp trai nhất! Anh Hiên cố lên!”
Chỉ là vì xoá quá xấu, cậu dứt khoát đồ chỗ tên của mình thành hình trái
tim, tất cả nhìn qua càng thêm giống bảng tiếp ứng tại buổi biểu diễn.
Tề Văn Hiên cong cong khoé môi, thu tầm mắt, nhìn đường băng, hít vào một hơi thật sâu.
“Tất cả vào chỗ, chuẩn bị——”
“Chạy!”
Thời khắc tám dũng sĩ chạy đi, theo sau khẩu lệnh xuất phát của trọng tài là tiếng hò hét cố lên nhiệt tình hết lần này tới lần khác.
Hai
mươi lăm vòng còn đang chờ, nhóm vận động viên đều tiết kiệm sức đều đặn chạy tới, khiến cho từng đợt cổ vũ của đoàn tiếp ứng kịch liệt hơn bản
thân họ rất nhiều.
Lúc Tề Văn Hiên đến gần chỗ tập trung của lớp
mình, Tô An huýt sáo với anh, sau đó kéo Tưởng Phong: “Này này này học
sinh giỏi, đỡ tôi đến vạch xuất phát với.”
Bọn Thẩm Trí đều đã
theo đám người vây xem trận đấu, lão Trịnh cũng chạy theo được một đoạn, Tưởng Phong nhìn mọi nơi, phát hiện đúng thật không còn người khác để
sai bảo.
Cậu chàng phát huy tinh thần yêu thương bạn học, bỏ sách bài tập lại, làm gậy hình người cho Tô An, đỡ vị bệnh tật tàn nhưng
không phế này đến thảm cỏ bên cạnh vạch xuất phát.
Đám bạn học
thấy có người bị thương đến, sôi nổi tránh ra, Tô An liền tìm một chỗ
hợp phong thủy ngồi xuống xếp bằng, chuyên chú nhìn dáng người đang càng ngày càng tới gần trên đường băng, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của
đám đông giơ cao tấm bảng lên: “Anh Hiên!”
Mọi người xung quanh đều bị hai trái tim cực đại kia làm cho hoảng sợ.
Mỗi lần Tề Văn Hiên chạy qua, Tô An lại giơ tấm bảng lên một lần.
Nửa đường có người bỏ cuộc, đại khái lúc còn hai mươi vòng, trên đường băng chỉ còn lại bảy người.
Tề Văn Hiên vẫn như cũ duy trì tốc độ chạy, xem sắc mặt thấy trạng thái
cũng không tồi, mỗi lần đi qua còn nhàn rỗi nhìn Tô An một lần.
Số vòng ngày càng nhiều, chênh lệch trên đường băng cũng ngày càng lớn.
Tề Văn Hiên và một nam sinh đầu đinh khác dần dần kéo dài khoảng cách với
người phía sau, người phía sau đuổi theo chậm một vòng, khoảng cách giữa hai người cũng không quá mười mét.
Những người trên sân thể dục
chạy cùng họ đều mệt đến không đi nổi, Thẩm Trí thở phì phò chạy đến bên cạnh Tô An nằm liệt xuống: “Ôi đệt…… Mệt chết tôi, sao bọn anh Hiên vẫn có thể chạy chứ?”
Đang nói chuyện, Tề Văn Hiên lại một lần nữa
chạy qua vạch xuất phát, Tô An giơ tấm bảng lên, tự hào ngẩng đầu: “Tất
nhiên, nếu không thì sao là anh Hiên của cậu được.”
Còn hai vòng cuối cùng.
Người chạy chậm nhất đã chênh lệch ba vòng, cất bước máy móc, thờ ơ nhìn người bên cạnh vượt qua.
Còn một vòng cuối cùng, Tề Văn Hiên xuất mã đi đầu, người thứ hai cách anh khoảng ba mươi mét.
Thắng bại hầu như đã định, còn lại nửa vòng, tên đầu đinh thứ hai đột nhiên
hét lớn một tiếng, khí thế tăng tốc, dùng hết sức bình sinh vùi đầu chạy nước rút.
Mắt thấy khoảng cách giữa Tề Văn Hiên và cậu ta ngày
càng ngắn đi, nữ sinh quanh sân thể dục thét chói tai đến vỡ tiếng, hai
cái tên luân phiên vang vọng trong không trung, Tô An thậm chí còn nghe
thấy tiếng cổ vũ của lão Trịnh trong đám người.
Tề Văn Hiên nghe thấy tiếng thở của mình và tiếng bước chân dần dần đến gần, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên.
Còn lại năm mươi mét, tốc độ của anh cũng đột nhiên nhanh hơn.
Hai người đến vạch đích, cảm xúc của người xem đều có chút không thể kìm chế.
Ở vạch đích rất có nghi thức mà giăng dải lụa, thời khắc Tề Văn Hiên xông qua dải lụa đó, Tô · người què · An vịn ót Thẩm Trí đứng lên, giơ tấm
bảng lên cao, tiếng hô xen lẫn trong biển người như thủy triều cũng
không biết bản thân đang hò hét cái gì.
Tề Văn Hiên rất nhanh đã
bị đám đông như thủy triều vây quanh, trọng tài vất vả lắm mới có thể
đưa anh ra khỏi đường băng, để cho bạn học phía sau còn chưa chạy xong
không còn chướng ngại.
Tô An hành động bất tiện, lách ra ngoài
đám người nhảy lò cò, Tề Văn Hiên nhìn cậu, nói gì đó với những người
xung quanh rồi tách khỏi đám đông đi tới chỗ cậu.
“Chân cậu có sao không?” Anh hỏi Tô An, dời tầm mắt xuống.
“Chân tôi không quan trọng.” Tô An để tấm bảng vào trong lòng ngực anh, ngay sau đó ôm anh một cái, “Anh Hiên giỏi quá!”
“Tôi dìu cậu về chỗ tập trung.” Tề Văn Hiên sau khi nhận lấy cái ôm thì nhận lấy tấm bảng, một tay cầm một tay đỡ Tô An, sau đó mới nhẹ nhàng cười
rộ lên, nhỏ giọng nói: “Đỡ tôi một chút, tôi không còn cảm giác được
chân nữa, hận không thể nằm liệt ngay lập tức, không thể để bọn họ nhận
ra được.”
Tô An cười to.
Chạng vạng hôm nay, người nửa nằm liệt đạp xe đạp, thần kỳ mà chở người què về nhà.
Tác giả có lời muốn nói: Tổ hợp tàn nhưng không phế