Người đàn ông trung niên đoan đoan chính chính dùng phấn viết ba chữ
"Trịnh Quốc Phong" xuống bảng đen, phủi bụi phấn còn dính trên ngón tay, xoay người, hòa ái cười nói với các bạn học: "Chào các em học sinh,
thầy là thầy Trịnh, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp, dạy Ngữ Văn, rất
vui vì được đồng hành cùng mọi người trong hai năm tiếp theo."
"Chào thầy~" Tô An dựa vào ghế, lớn giọng hô, trong chốc lát kể cả thầy giáo
đều nhìn về phía cậu, kinh ngạc có xem thường có, nhiều hơn nữa có lẽ là cảm thấy người này có bệnh.
Tề Văn Hiên trách cứ liếc nhìn cậu, Tô An sờ sờ mũi cười đến vô tội: "Chào hỏi thôi mà."
Thầy Trịnh vốn đang sững sờ, sau đó nhấc cặp kính không gọng lên, vô cùng
tốt tính cười ha hả: "Chào em, bạn học này lễ phép quá nhỉ…, tên là gì?
Vừa lúc để các bạn học tự giới thiệu, bắt đầu từ em đi."
Tô An
chưa bao giờ biết hai chữ luống cuống viết như thế nào, cậu đứng lên,
hàng chục ánh mắt bắt đầu di chuyển đuổi theo cậu, cậu thoải mái đi lên
bục giảng: "Chào các bạn học, tôi là Tô An, chắc có lẽ rất nhiều bạn
biết tôi đúng không."
Các học sinh phía dưới bắt đầu nhỏ giọng
thảo luận, bảy miệng tám lưỡi nói chuyện, Tô An cũng không nghe xem bọn
họ nói gì, chỉ cười cười nói: "Cho dù trước kia mọi người có biết tôi
hay không, sau này cũng sẽ là bạn cùng lớp của tôi, hi vọng mọi người
hòa thuận với nhau, ừm…… Thầy ơi, em nói xong rồi."
Tự giới thiệu hết sức bình thường, phá vỡ hình tượng của Tô An ngày trước trong
truyền thuyết, rất nhiều người đều bất ngờ mà lộ ra vẻ nghi hoặc.
Trước khi bước xuống, thầy Trịnh uyển chuyển nói về vấn đề màu tóc của cậu,
nói: "Nếu như muốn hòa thuận với nhau, hy vọng bạn học Tô An bắt đầu từ
'đầu' trước, hòa nhập lớp.
Không cương quyết yêu cầu nghĩa là không có yêu cầu, Tô An chớp mắt mấy cái, giả vờ nghe không hiểu.
Cậu vốn ngồi ở vị trí cuối lớp hẻo lánh lại còn gần cửa sổ, sau khi về lại
chỗ ngồi, thầy Trịnh đơn giản để bạn cùng bàn của cậu tiếp tục đi lên,
để họ lái xe* đi trước.
*chỗ này raw là 由他们开始往前开火车, mình không hiểu lắm, nếu bạn nào biết thì nhắc mình với nha.
Tề Văn Hiên đi lên bục giảng, tự giới thiệu một cách không cảm xúc: "Tên tôi là Tề Văn Hiên, trước kia học ban một……"
Phía dưới có người nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Có phải cậu ta đạt hạng nhất khối không?"
Tề Văn Hiên nghe thấy, nhìn sang học sinh nữ đang hỏi, nhẹ nhàng cười cười: "Đúng, là tôi."
Học sinh nữ ngượng ngùng cười, cúi đầu, Tô An ngồi trên ghế nhìn cái tên
đang tỏa ra sức hấp dẫn trên bục giảng, cười nhạo một tiếng.
Còn
lên giọng nói cậu đào hoa, cái loại giả tạo im lặng cất giọng này mới
lợi hại hơn nhiều, chính là cái gì mà…… A, giả vờ giả vịt, trí mạng
nhất.
Sau khi Tề Văn Hiên trở về, những lần tự giới thiệu còn lại Tô An cũng không chú ý nghe, dù sao nhiều người như vậy không thể nhớ
kỹ trong chốc lát, cậu lấy điện thoại ra chơi trò chơi mới tải, vô cùng
tập trung, Tề Văn Hiên đến cạnh cũng không phát hiện.
Đột nhiên
cậu nghe thấy một tiếng cười mang theo hơi thở bên tai, tay Tô An run
lên, xém chút đã ném điện thoại xuống đất, theo thói quen ngẩng đầu nhìn thầy giáo rồi mới nghi ngờ không chắc trừng mắt nhìn Tề Văn Hiên: "Cậu
làm gì?"
"Xem cậu đang chăm chú làm cái gì." Tề Văn Hiên cầm điện thoại cậu, nhìn vào khuôn mặt loli nhỏ nhắn dễ thương trên giao diện,
"Không ngờ là cậu thích loại này."
"Học sinh giỏi sao có thể hiểu được niềm vui của học sinh dở." Tô An cướp điện thoại về, đóng trò chơi lại, ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía bạn học ở hàng trên đang đi thu đồ,
"Tự giới thiệu xong rồi?"
"Cậu tỉnh đi, hai năm nữa là thi xong
Đại học luôn rồi." Tề Văn Hiên không nhịn được trêu chọc cậu, "Cán sự
lớp cũng đã chọn xong, lúc cậu chơi trò chơi đúng là nhập tâm thật…… Lấy bài tập ra nộp kìa."
"À." Tô An đáp, lấy bài tập mình làm trong ba ngày cuối của kỳ nghỉ ra, đưa cho tổ trưởng hàng cuối.
Có một loại học sinh dở là không bao giờ nộp bài tập, thi thì nộp giấy
trắng, mà Tô An thuộc loại chưa hoàn toàn là học sinh dở, chép bài tập
cũng phải chép đầy, thi thì ném xúc xắc lấp đầy chỗ trống, dở một cách
có kiên trì.
"Cậu là cán sự gì thế?" Tô An nhìn tổ trưởng sau khi thu bài tập xong thì đưa cho bạn học nữ có vóc người nhỏ, nghĩ thầm
người kia hẳn là lớp phó học tập, nghiêng đầu hỏi Tề Văn Hiên, "Lớp
trưởng?"
"Lớp trưởng là Tưởng Phong." Tề Văn Hiên hất cằm ý bảo
người ngồi bên cạnh Thẩm Trí là bạn cùng bàn lúc trước của mình, "Cán sự lớp quá phiền toái, không muốn làm."
Học sinh giỏi Tề Văn Hiên
đã cắm cho mình một ngọn cờ riêng, xưa nay chưa từng giành chức với ai.
Dù gì trong trường này, trên bảng thành tích tạm thời chưa người nào có
thể vượt qua anh.
Mỗi lần chứng kiến Tề Văn Hiên bỏ xa hạng hai
một cái phố, Tô An đều cảm thấy vị trúc mã này của mình toàn thân lấp
lánh ánh kim quang tri thức, hoàn toàn không khớp với trường học u ám
này.
Không biết tại sao lúc ấy học sinh giỏi lại xuống dốc không
phanh rồi lưu lạc ở trường cấp ba này cùng cậu, Tô An thật sự hoài nghi
liệu anh có nộp giấy trắng hay giáo viên chấm bài làm mất bài thi của
anh hay không, bằng không với trình độ của Tề Văn Hiên, không thể nào
rớt khỏi trường trọng điểm được…
Đôi khi Tô An sẽ tự luyến nghĩ rằng Tề Văn Hiên có lẽ muốn học cùng trường với cậu nên mới cố ý đạt điểm thấp.
Cái ý nghĩ này cậu không có mặt mũi nào mà hỏi Tề Văn Hiên, nhưng có một
lần ăn cơm nói chuyện phiếm cùng mẹ, lúc ấy Dương Lan khinh thường liếc
cậu một cái, sau đó gắp chân gà để vào chén cậu: "Con mơ đẹp quá, dựa
vào cái gì, con có sức hấp dẫn gì mà để học sinh giỏi người ta đánh mất
tương lai của mình?"
Tô An gặm chân gà, nghĩ thầm bản thân rất có sức hút mà, dẫu sao cũng là hotboy trường đấy.
Nộp bài tập xong, phát một ít sách và thời khóa biểu, thầy giáo đơn giản
nói vài câu về những việc cần chú ý trong học kỳ mới, nói xong liền thả
bọn họ về.
Sách mới đều để trong hộc bàn, Tô An kéo Thẩm Trí và
Tề Văn Hiên chuẩn bị đến quán ăn gần trường học ăn một bữa, dùng để chúc mừng được học cùng lớp.
Thẩm Trí muốn tăng cảm tình với bạn cùng bàn mới, Tưởng Phong để sách ngày mai học theo thời khóa biểu vào túi,
đưa tay chín mươi độ từ chối: "Không được không được, các cậu đi đi, tôi phải về nhà chuẩn bị bài, ngày mai gặp."
Thẩm Trí và Tô An, một
người trước khi thi ôm chân Phật, một người học tập Phật hệ, ôn tập cũng vô cùng gian nan huống chi chuẩn bị bài, chưa từng tiếp xúc với loại
học sinh giỏi này.
Thẩm Trí sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch
của mình và bạn cùng bàn, chần chờ quay đầu nhìn về phía Tề Văn Hiên:
"Anh Hiên, cậu… có muốn chuẩn bị bài không?"
Tề Văn Hiên lắc đầu: "Nghỉ hè tôi đã chuẩn bị rồi, đi ăn cơm đi."
Học sinh giỏi nhà mình lợi hại hơn học sinh giỏi nhà người ta, không hiểu sao Tô An đột nhiên nảy sinh cảm xúc tự hào.
Trên đường từ trường học về nhà có một khu phố, trời vừa tối đã hận không
thể bày bàn ghế nhựa ra giữa lộ, hỗn độn nhưng lại náo nhiệt, hơn nữa
lại gần trường học, không ít học sinh sẽ chọn chỗ này để ăn uống.
Ba người tùy tiện chọn chỗ ngồi, Tô An biết rõ món hai người họ không
thích ăn, thuần thục gọi vài món, rồi để nhân viên phục vụ lên ba chai
bia.
"Bữa này tôi mời nha…" Tô An lấy bộ đồ ăn đã khử trùng trước mặt mình nói, "Chúc mừng tôi và Thẩm Trí tiếp tục nên duyên, cũng chúc
mừng tôi và Tề Văn Hiên cuối cùng cũng học chung lớp."
"Tôi tất
nhiên sẽ không khách khí với cậu rồi." Thẩm Trí cười ha hả, rót bia cho
cả ba, dẫn đầu nâng ly với Tề Văn Hiên nói, "Kính hạng nhất khối, anh
Hiên, sau này nhờ anh chiếu cố nhiều hơn…"
Tô An cũng nâng ly cụng một cái, cười cong mắt: "Kính hạng nhất khối, cũng kính…… Anh Tề hotboy trường."
Tề Văn Hiên cười, cụng ly từng người họ, rất nể tình mà uống một hơi hết
sạch, Thẩm Trí lập tức hô hào ồn ào: "Được nha học sinh giỏi, rót đầy
vào rót đầy vào!"
Đồ ăn nhanh chóng đã được mang lên, ba người
không ai khiêm nhường ai, liên tục gắp đũa, hòa hợp với không khí náo
nhiệt của khu phố.
Ván trượt của Tô An được đặt bên cạnh ghế của
mình, ba người đang ăn không chú ý đến, bỗng Tô An cảm thấy ván trượt di chuyển một chút, sau lưng lập tức có người mắng: "Đệt…… Thứ này để đây
là muốn làm vấp chết tao phải không?"
"Ôi trời xin lỗi xin lỗi!"
Tô An biết ván trượt của mình chắn đường người ta, luôn miệng xin lỗi
xoay người lại, ngẩng đầu thấy một thanh niên với đầu tóc dựng ngược
nhưng hai bên tóc lại bị cạo như cạo râu, trợn trừng mắt nhìn cậu.
Nhìn rõ mặt cậu, đôi mắt người kia lại trừng lớn hơn: "Con mẹ nó, lại là mày?"