Trời đã tối đen như mực, độ ẩm không khí lại tiếp tục giảm khiến cho
lòng người bỗng cảm thấy xao xuyến. Ngoài trời tuyết không rơi nhưng lại cảm giác thấy có thứ gì đó đang bay trong không khí.
Đàm Yến đợi cậu con trai nhỏ tắm xong thì cũng chuẩn bị quần áo để tắm rửa.
Sau vài phút chuẩn bị, hai mẹ con họ tạm biệt Hà Thành và đi qua nhà hàng
xóm ăn tối. Đàm Yến dắt tay cậu con trai Hà Thiên theo bên mình, tay kia cầm chiếc đèn cầy đang cháy để soi đường. Nhà của cô hàng xóm chỉ cách
họ khoảng một trăm mét về bên phải nên hai mẹ con Đàm Yến vẫn thong thả
mà đi.
Trời mùa đông lạnh giá pha thêm sương đặc rơi vào buổi tối làm cho hơi thở của hai mẹ con phấp phới trong ánh đèn cầy. Cậu nhóc
tinh nghịch nói với mẹ:
- Mẹ nhìn này, con thở ra khói luôn đó!
Đàm Yến cười nhẹ nhàng, gật đầu như tỏ vẻ khen ngợi điều mới lạ mà đứa con trai nhận ra.
Đi được vài bước chân, hai mẹ con họ đã tới trước cổng nhà của cô hàng xóm đó. Ánh đèn trước cửa soi sáng cho hai mẹ con đi vào.
Trong khu này hầu như nhà nào cũng nuôi chó giữ nhà nên mới bước vào cổng đã nghe tiếng chó sủa. Chủ nhà cũng nhờ vậy mà biết có khách tới khi không cần
đến chuông.
Cô hàng xóm tầm tuổi Đàm Yến nhanh tay cầm chiếc khăn quàng cổ rồi chạy ra của đón hai mẹ con, khuôn mặt thể hiện rõ sự chào đón và vui mừng:
- Bọn tôi chờ chị nãy giờ đấy, mau vào nhà đi.
Hà Thiên nhanh nhảu lễ phép đứng bên cạnh cúi đầu chào:
- Cháu chào cô ạ!
Người phụ nữ tầm tuổi Đàm Yếm đưa tay ra xoa nhẹ đầu Hà Thiên, khen ngợi cậu
thật lễ phép. Hai mẹ con họ cũng đi vào trong nhà cùng cô ấy.
Quả nhiên như lời của Hà Thành nói, bữa tối chỉ có những người phụ nữ và
những đứa trẻ chứ không thấy bóng dáng của ông chồng nào trong đây cả.
Cô hàng xóm từ trong bếp vọng ra:
- Chồng tôi nay đi buôn hàng vào buổi tối nên chắc khuya mới về.
Một bác lớn tuổi trong đám người cũng đáp vọng lại:
- Chắc gì ông nhà tôi không qua, hóa ra chú bên này không có nhà.
Cả đám người cứ thế trò truyện với nhau rôm rả như đón Tết, ai nấy đều
thích thú lắng nghe câu chuyện của người kia kể. Đám trẻ con rủ nhau qua phòng trống của căn nhà để chơi, đứa ngồi cầm bút màu tô vẽ, đứa cầm
gấu bông diễn một vở kịch. Đứa thì như ông cụ non mà ngồi tâm sự chuyện
đời.
_____
Trong căn nhà của Hà Thành, ông vào bếp tự chuẩn bị bữa tối cho mình. Không
nghe lời vợ dặn mà ông ấy chỉ bắc nước rồi pha một tô mì gói, thêm một
chút ra xanh và gia vị nêm nếm, bước cuối cùng là đậy lại để mì gói mềm
ra.
Hương thơm của mì sau khi hòa quyện cùng gia vị đã thoang
thoảng trong căn bếp nhỏ, Hà Thành mở nắp ra rồi thưởng thức bữa tối tạm bợ.
Tiếng húp mì " sụp...sụp " vang trong căn phòng bếp. Chưa
đầy năm phút, Hà Thành đã ăn xong bữa tối, ông cầm chiếc tô mới đựng mì
lại rửa sạch rồi cất vào tủ.
Hà Thành lập tức đi vào phòng làm việc, xem xét đống tài liệu quan trọng lại một lần nữa, ánh mắt cương quyết.
Sửa đi sửa lại mấy chỗ, cuối cùng ông cũng hài lòng với bảm kế hoạch này.
Bỗng một tiếng động phát ra ở cửa chính, Hà Thành nghĩ vợ và con trai đã về nên ra mở cửa. Ông từ từ ra phòng khách, cầm tay nắm của mở ra,
nhưng điều kì lạ là chẳng có ai bên ngoài cả. Hà Thành cho rằng chỉ là
mấy con côn trùng bay đập vào cánh cửa, ông không quan tâm mấy mà đi lại ghế trong phòng khách ngồi xem chiếc Ti-Vi.
Chẳng biết rằng điều nguy hiểm đang xảy ra trong căn nhà của ông. Một người áo đen bịt kín
mặt leo vào từ cửa sổ ông, hắn ta từ đầu đến chân đều mặc đồ đen nên rất khó để nhận diện. Chỉ để lộ ra đôi mắt cáo độc ác đang nhìn ngó căn
phòng. Hắn rón rén đi nhẹ tránh tạo ra tiếng động đi tới gần xấp tài
liệu của Hà Thành đặt trên bàn.
Mọi chuyện sẽ êm xuôi đối với
hắn nếu hắn gây ra tiếng động, nhưng rồi...hắn ta làm rớt chậu hoa nhỏ ở thành tủ. Hà Thành nghe được tiếng động liền nhanh chóng chạy vào xem
xét.
Tên áo đen nhận thấy Hà Thành sắp đi vào nên cũng nhanh
chóng tẩu thoát. Nhưng Hà Thành đã nhanh tay túm lấy cổ áo hắn ta lôi
phía mình, rồi nhìn vào xấp tài liệu hắn ra đã ăn trộm. Hà Thành vội đưa tay kéo mặt nạ hắn ta xuống, ông ấy trợn mắt bất ngờ, định mở miệng nói thứ gì đó nhưng lại bị tên áo đen bóp lấy cổ:
- Nếu đã thấy rồi thì đi chết đi, nếu ông không vào thì đã không bị như này rồi...
Quả nhiên tham vọng đã đưa tên này vào bước đường của kẻ sát nhân, mặc cho
Hà Thành vùng vẫy chống trả, hắn ta vẫn cứ bóp chặt lấy cổ của Hà Thành.
Hà Thành bị lực của hắn ta làm cho cánh tay bị đau nhức nên ông dùng chân đá vào khớp gối của hắn. Tên áo đen đau đớn bỏ tay ra, Hà
Thành một tay vừa cầm điện thoại gọi, một tay vùng vẫy thoát khỏi tên áo đen.
Nhưng thể lực tên đó quá tốt, hắn nhào tới giật lấy điện thoại rồi ném vào
trong góc, dùng lực thật mạnh đẩy Hà Thành vào tường, tay tiếp tục siết
lấy cổ ông ấy.
Hà Thành bị đập mạnh vào tường mấy lần liên hoàn
khiến ông ấy cử động khó khăn. Tên áo đen nhìn thấy một chiếc khăn đỏ
trên tủ bàn liền nhanh tay giật lấy rồi thắt chặt vào cổ Hà Thành.
Hà Thanh tay chân vùng vẫy nhưng cử động rất khó khăn, cuối cùng khó thở mà hoạt động chậm lại.
Tiếng đồng hồ tích tắc kêu trong im lặng của căn nhà. Trong căn phòng chỉ còn tiếng thở hổn hển đến đáng sợ của hai con người.
Cuối cùng thì chuyện không mong muốn đã xảy ra. Hà Thành...đã...không
còn...hơi thở. Ông ấy bây giờ đã trở thành một cái xác không hồn, khuôn
mặt từ hồng hào dần trở nên xanh lè, môi tím nhạt. Tên áo đen lúc này
mới nhận ra điều khốn nạn mà mình đã làm ra, hắn ra ngồi sụp xuống bên
cạnh Hà Thành đã chết, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Không phải...không phải do tôi...tất cả là...là vô tình thôi...không phải...
- Hà Thành...là tại ông...Nếu ông không xuất hiện thì tôi đã không ra tay rồi...là do ông tự tìm cái chết...do ông...
Hắn ta tự lẩm bẩm một mình, cuối cùng nghĩ tới việc tạo hiện trường giả.
Tên áo đen lấy chiếc khăn đỏ lúc nãy rồi nối vào mấy sợi vải tìm được
dưới góc bàn, hắn ta cột chặt lên cột gỗ của trần nhà. Cẩn thận bế cơ
thể đã lạnh ngắt của Hà Thành treo lên. Hắn ta thở phào nhẹ nhõm vì lúc
nãy chỉ siết cổ Hà Thành nên tạo một cái hiện trường tự sát dễ dàng. Sau đó sắp xếp căn phòng lại cẩn thận, rồi nhìn lại Hà Thành lần cuối, tay
cầm xấp tài liệu bỏ đi.