Nhiệt độ không khí lại giảm xuống, cây ven đường gần
như đã trụi sạch, lá rụng trên mặt đất bị gió thổi bay vùi vào bùn đất,
hơi gió mang theo mùi hương tươi mát lại có chút mục nát.
Giữa tiếng chim hót, ánh sáng mặt trời lặng lẽ dâng lên cao.
Lại một vòng lặp lên xuống của bầu trời.
Tiểu Ngô một tay cầm ly cà phê mới mua, một tay cầm công văn đi vào văn phòng của chính mình.
Văn phòng của cậu chàng sát vách văn phòng của Kiều Nam Kỳ, không lớn nhưng đầy đủ, lúc nào cũng có thể hỗ trợ công việc cho Kiều Nam Kỳ.
Mới vừa ngồi xuống, một cuộc gọi đến như báo hiệu đã tới giờ làm.
Cậu chàng là trợ lý riêng của Kiều Nam Kỳ, ngoại trừ xử lý công việc, cũng
thường xuyên giúp Kiều Nam Kỳ giải quyết chuyện giao tiếp trong giới
thượng lưu. Những người đó ai nấy đều là đại gia, muốn cậu làm chuyện
gì, hoặc muốn thông qua cậu tìm được Kiều Nam Kỳ, cũng chẳng bao giờ lo
có thời gian rảnh.
Khoảng thời gian trước nữ minh tinh đại ngôn
công ty chi nhánh của bọn họ đã cùng Kiều Nam Kỳ đi tới tiệc tối, sau đó liền liên tục ba bốn đêm gọi điện thoại tới rạng sáng. Kiều Nam Kỳ
không để ý, cậu cũng chỉ có thể xử lý. May mắn người này sau đó đã đắc
tội Kiều Nam Kỳ, cho nên không bao giờ được xuất hiện nữa.
Những việc như thế Tiểu Ngô sớm đã quen. Công việc này của cậu chàng vốn đã không có thời gian làm việc cố định.
Nhưng Triệu Vanh thì khác.
Lúc Triệu Vanh làm việc ở công ty, tuy rằng thỉnh thoảng có tìm cậu chàng
tìm một vài tài liệu, nhưng Triệu Vanh vẫn luôn chú ý tới giờ đi làm quy định và giờ nghỉ của công ty. Chỉ cần kéo dài hơn một chút, Triệu Vanh
thà rằng chờ tới ngày hôm sau cũng không trì hoãn Tiểu Ngô lại.
Triệu Vanh ngày thường nói chuyện lúc nào cũng cẩn thận lời nói, chưa bao giờ tỏ ra khó xử khi nhắc tới Kiều Nam Kỳ.
Làm người khác như tắm mình trong gió xuân. Loại dịu dàng này xuất hiện
trong vô thức, cũng không cường điệu gì cả, nếu không phải Tiểu Ngô gặp
nhiều hiểu nhiều, cũng không thể phát hiện sự dịu dàng toàn diện như
vậy.
Ngoại trừ Triệu Vanh, mấy người công tử bột kia ai mà hiểu
được nào là thời gian riêng tư, biết gọi điện thoại trong giờ làm việc
chứ?
Cậu chàng trước kia chỉ xử lý công việc giúp Kiều Nam Kỳ, vì sao lại nghĩ Triệu Vanh chỉ biết ăn chơi trác táng, bình hoa di động
chỉ có thể làm tình nhân chứ?
Tiểu Ngô lập tức nhận điện thoại từ 'Bình hoa': "Triệu tiên sinh?"
Đầu dây bên kia lập tức truyền tới giọng nói như làn gió xuân trong trẻo ấm áp: "Xin lỗi làm phiền cậu rồi. Hôm qua tôi tìm cậu muốn chút tài liệu, đáng lẽ hôm nay tới lấy, nhưng hôm nay lại phải ra ngoài làm chút thủ
tục với bạn mình, hai ngày này có thể sẽ không tới công ty. Tới lúc đó
tôi có thể đi tìm cậu chứ?"
Tiểu Ngô còn chưa kịp phản ứng lại đã gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, ngài cứ bận việc của mình đi ạ."
"Cám ơn cậu."
Cuộc điện thoại kéo dài không lâu, đủ để lấy người đầu dây bên kia không muốn làm phiền cậu chàng.
Người như vậy, tiên sinh của bọn họ vì sao không để tâm tới?
Không, cũng không phải hoàn toàn không để tâm.
Lần đầu tiên khi Triệu Vanh tới công ty, Kiều Nam Kỳ thật ra đã đặc biệt
dặn dò cậu xử lý tốt yêu cầu của Triệu Vanh. Lúc ấy Tiểu Ngô nhìn thấy
nhẫn cưới trên tay Triệu Vanh, cũng không dám lơ là, thậm chí lúc ấy còn hỏi Triệu Vanh có muốn trực tiếp gia nhập công ty với tư cách cổ đông
không --- vậy mà Triệu Vanh từ chối.
Sau vài lần tiếp xúc, cậu chàng mới phát hiện quan hệ của người cũng không giống như suy nghĩ ban đầu.
Gần đây càng kỳ quái.
Triệu Vanh không giống như lần đầu tiên nhận thức nữa, ngay cả Kiều Nam Kỳ, cũng trở nên kỳ quái.
Ví dụ như mấy ngày nay Kiều Nam Kỳ không đến công ty.
Hôm nay, văn phòng rộng rãi bên cạnh cũng không có một bóng người.
Mà trên bàn làm việc của cậu chàng đã chất đầy văn kiện cần Kiều Nam Kỳ đích thân xử lý hoặc ký tên trong vài ngày qua.
Kiều tiên sinh ở công ty gây dựng sự ảnh hưởng từ lâu, cho nên khi y công
khai trốn việc thì cũng không ai dám thúc giục, vì thế mấy thứ này tất
cả đều tập trung ở chỗ Tiểu Ngô.
Mới vừa nhận điện thoại Triệu Vanh xong, Tiểu Ngô đã phải căng da đầu gọi điện thoại cho Kiều Nam Kỳ.
Sau một vài tiếng tít tít, điện thoại đã được kết nối.
Tiểu Ngô nơm nớp lo sợ giải thích tình hình.
"Tôi ở công ty."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến có chút khàn khàn, có phần hốc hác.
Ngày thường, Kiều Nam Kỳ khi nói chuyện không có ý tạo khoảng cách gì nhưng
luôn nhận ra sự ngăn cách trong đó, giọng nói từ tính như một lưỡi dao
sắc bén bao bọc trong đó, từng cậu chữ đều có trọng lượng rất lớn.
Tiểu Ngô sửng sốt, lại thoáng nhìn qua văn phòng của Kiều Nam Kỳ.
Đầu dây bên kia lại nói: "Phòng thí nghiệm vật liệu."
Liền lập tức cúp máy.
Tiểu Ngô vội vàng ôm tài liệu cần có chữ ký của Kiều Nam Kỳ, nửa đi nửa chạy xuống lầu, sợ Kiều tiên sinh lại đột nhiên bỏ việc.
Phòng thí nghiệm vật liệu không giống với các phòng thí nghiệm khác mà kéo
dài từ tầng thượng xuống mấy tầng, còn có vài tầng kết nối với văn phòng của những người khác. Bố cục như vậy, cũng vì để tiện cho Kiều Nam Kỳ
tiện ghé qua.
Từ tầng trên cùng xuống, thậm chí không cần đi thang máy.
Tiểu Ngô đi từng tầng một, cuối cùng ở tầng kết nối với các văn phòng khác gặp được Kiều Nam Kỳ.
Văn phòng của Triệu Vanh cũng ở tầng này.
Khi đi ngang qua văn phòng của Triệu Vanh, Tiểu Ngô còn vô thức liếc nhìn.
Bên trong vẫn trống trải gọn gàng như ngày đầu tiên Triệu Vanh dùng tới, ngoại trừ trên bàn có thêm ly nước, còn lại không thể nhìn thấy gì
khác.
Giống như chủ nhân của căn phòng này không có ý định ở lại lâu dài ở đây.
Cậu chàng đi qua văn phòng Triệu Vanh, đi đến cuối và nhìn thấy Kiều Nam Kỳ bên trong bức tường kính.
Kiều Nam Kỳ mặc chiếc áo choàng dài màu trắng mà mọi người phải mặc khi vào
phòng thí nghiệm, quần áo của các nhân viên khác đều dài qua đầu gối,
nhưng chỉ có đặc biệt ở trên người Kiều Nam Kỳ, không chỉ không che được mà đầu gối mà còn lộ ra đôi chân dài.
Y đứng ở trước bàn, hơi
dựa vào mép bàn, mọt tay đút túi, dường như đang nói gì đó với nhân viên thí nghiệm trước mặt. Y có phần hốc hác khi nghe qua điện thoại, trên
môi trên có một lớp ria mép, tóc tuy không lộn xộn nhưng chắc không được tạo kiểu cẩn thận, thậm chí còn có vài sợi tóc nhếch lên trên.
Chung quanh im ắng, tường kính cách âm hai bên. Tuy rằng không nghe được,
nhưng Tiểu Ngô nhìn từ bên ngoài cũng có thể nhìn ra áp suất không khí
thấp bên trong --- ngoại trừ người thí nghiệm đang nói chuyện với Kiều
Nam Kỳ, những người khác đều cúi đầu lui tới làm việc, không ai dám nói
chuyện.
Một nhân viên công tác đi ra, nói với Tiểu Ngô: "Anh tới đây chờ Kiều tổng à? Kiều tổng lát nữa sẽ ra liền."
Tiểu Ngô gật đầu nói: "Còn sớm như vậy mà đã bắt đầu làm thực nghiệm à?"
Người nọ liền lộ ra vẻ mặt thảm thương không nỡ nhìn: "Không phải sớm, mà là suốt đêm đó."
"Gì?"
"Tối qua Kiều tổng tới công ty vào lúc nửa đêm. Tụi này gần kết thúc tăng
ca, kết quả Kiều tổng đột nhiên tới, nói muốn kiểm tra kết quả thí
nghiệm gần đây, hiểu chút quá trình thí nghiệm, ai muốn đi có thể đi
trước. Chời ơi, tui nào dám đi. Kết quả một đống thí nghiệm được làm cả
đêm, buồn ngủ muốn chết, hên là tiền công tăng ca cũng chưa bao giờ keo
kiệt."
Kiều Nam Kỳ ở đây cả đêm?
Chứ không phải sáng sớm tới?
Hình ảnh tham công tiếc việc của Kiều tiên sinh sắp lung lay vì vài ngày bỏ
việc cuối cùng lại lần nữa ăn sâu vào trong lòng Tiểu Ngô.
Nhưng hình ảnh này ổn định không lâu lại lay chuyển.
Kiều Nam Kỳ tuy rằng người ở phòng thí nghiệm, nhưng lại không tập trung như trước đây.
Cứ vài phút trôi qua y lại quay đầu nhìn khu vực văn phòng kia, cũng không biết đang nhìn cái gì --- từ sớm tinh mơ, trong dãy văn phòng này cũng
không có nhiều người đi làm. Ngay cả người thường đi làm đúng giờ như
Triệu Vanh hôm nay cũng không đến, nên lúc này rất yên tĩnh.
Nhưng Kiều Nam Kỳ lại thỉnh thoảng nhìn sang đó.
Thức cả đêm khiến đôi mắt đỏ lên làm suy yếu sự sắc bén của y. Trong khoảng
thời gian ngắn, Tiểu Ngô lại cảm thấy Kiều Nam Kỳ không phải lang thang
không có mục tiêu, mà là tập trung về một chỗ, ánh mắt thậm chí có chút
khao khát.
Không quá lâu, Kiều Nam Kỳ liền đi ra.
Tiểu Ngô tuy rằng tò mò nhưng vẫn không dám hỏi. Cậu chàng giả bộ cái gì cũng
không nhìn thấy, mở từng cái văn kiện ra cho Kiều Nam Kỳ ký tên.
Kiều Nam Kỳ nhanh chóng ký một vài văn bản, tốc độ nhanh hơn bình thường.
Rõ ràng đã lôi kéo một nhóm người làm việc suốt đêm, nhưng người không nghiêm túc làm việc nhất vậy mà lại là y.
Ký tới cái thứ tư, Kiều Nam Kỳ liền dừng bút.
Mặt y không có biểu tình gì, lại nhỏ giọng hỏi: "...... Triệu Vanh thường đến khi nào?"
"Vâng?" Tiểu Ngô thiếu chút nữa không phản ứng kịp, xém chút nữa cắn trúng
lưỡi, "Triệu, Triệu tiên sinh? Anh ấy bình thường tới đúng giờ, tuy
nhiên hôm nay có việc cho nên không có tới."
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ tối sầm lại.
Không có tới?
Vì sao lại không tới?
Trước kia không phải mỗi ngày đều tới sao?
Kiều Nam Kỳ nhớ tới hoàng hôn hôm qua, giữa sự giao thoa giữa sáng tối, Triệu Vanh cười rất thoải mái.
Có phải lại đi tìm ai hay không?
Lục Tinh Bình? Phương Trác Quần?
Hay là mấy người...... Lúc trước thích chơi đùa bên cạnh Triệu Vanh?
Có phải chơi vui lắm không? Có phải lại ở nơi nào đó cưới với người khác?
Triệu Vanh....... Không có hối hận sao? Không muốn tới công ty gặp y sao?
"Roẹt ---"
Ngòi bút dùng sức ấn xuống khiến mặt giấy bị cắt qua, để lại vệt đen lởm chởm.
"...... Tiên sinh?"
Kiều Nam Kỳ lại nhìn lướt qua khu văn phòng không có người đi vào.
"Triệu......" Y dừng một lát rồi sửa lại lời, "Tất cả giám đốc điều hành cấp cao và
cổ đông có cổ phần cao đều xem qua những tài liệu này chưa?"
"Không có." Tiểu Ngô lắc đầu. Công ty bọn họ tuy rằng có một ít cổ đông, nhưng người phụ trách cũng không nhiều, người quản lý đều nghe Kiều Nam Kỳ,
nói thẳng ra lời Kiều Nam Kỳ là nhất. Tất cả đều do Kiều Nam Kỳ quyết
định, ý kiến của những người khác không quan trọng. Hơn nữa Kiều Nam Kỳ
đối với vấn đề này rất cảnh giác, khát vọng kiểm soát cao, có thể tự
mình xử lý sẽ không để người khác nhúng tay, dần dà, những hạng mục công việc cơ bản chỉ cần Kiều Nam Kỳ gật đầu là được.
Kết quả Kiều tiên sinh lại nói: "Những người khác cũng có quyền được biết. Cậu không hỏi qua bọn họ lại đưa tôi ký tên làm gì?"
Tiểu Ngô choáng váng, chuyện gì vậy trời? Nhưng cậu cũng không dám chất vấn, đành phải nói: "Vậy... Tôi đưa trước cho những người khác xem qua?"
Kiều Nam Kỳ trực tiếp trả hết văn kiện lại cho cậu, xoay người đi tới phòng thí nghiệm.
Nhưng mới đi được vài bước, Tiểu Ngô đã vừa định đi làm công việc bất ngờ xảy ra này, Kiều tiên sinh lại dường bước, quay đầu nói với cậu: "Mỗi người đều phải xem qua ký tên, không có tới cũng bắt họ lại đây."
Tiểu Ngô đã bị choáng ngợp bởi 'ý tưởng tuyệt vời' này của Kiều Nam Kỳ nên
chỉ có thể gật đầu, Kiều tiên sinh vậy mà vẫn cảm thấy chưa đủ, lại trở
về lấy văn kiện cậu chàng đang ôm trong ngực đi, "Tới chỗ tôi ký tên."
Nói xong, người này liền ôm văn kiện đi vào phòng thí nghiệm.
Lúc đó, Triệu Vanh đang thực hiện một số bàn giao công việc với Phương Trác Quần.
Cậu trước kia bí mật chuyển số tiền tiết kiện tới chỗ Phương Trác Quần, còn dùng danh nghĩ Phương Trác Quần đầu tư một số thứ, là vì phòng ngừa đám người Trần Trạch Hòa lợi dụng khi tới đường cùng.
Về phần Kiều
Nam Kỳ, cậu căn bản không phòng bị gì --- dù sao nếu Kiều Nam Kỳ muốn
cậu trắng tay, cậu cho dù giấu tiền đến tận cùng Trái Đất cũng vô dụng.
Đây cũng là lý do Triệu Vanh không lấy những thứ này trước khi Trần gia
xảy ra chuyện.
Hiện giờ xem ra, Kiều Nam Kỳ không tính toán với
cậu, mà cậu mặc kệ ứng phó với kẻ ăn chơi trác táng như Dư Tiên, hay lui tới với Lục Tinh Bình, giải quyết xong chuyện hôn ước dẫn theo Triệu
Mính tới Trúc Khê định cư, đều cần phải có những tài sản này, cho nên
vẫn là lấy ra trước.
Vì thế Phương Trác Quần xin nghỉ, sáng sớm đã ra ngoài cùng cậu làm việc.
Khi Tiểu Ngô gọi đến, Triệu Vanh đang choáng váng nhìn một đống văn kiện cần ký và chứng thực.
Đã nhiều năm rồi cậu không phải xử lý nhiều từ ngữ như vậy, đầu óc như tắc nghẽn, đau chết đi được. Mới sáng sớm đã phải nghe mệnh lệnh tào lao
của Kiều tiên sinh, cậu nhăn mày buột miệng thốt lên hỏi: "Anh ta bị
thần kinh à?"