Để buổi trình diễn được hoàn hảo nhất, Lạc Tử tự mình trang trí sân khấu,
tự mình chọn cách trang trí toàn bộ được dùng bằng lá cây ngô đồng. Nơi
diễn ra cũng là sân khẩu nằm giữa rừng cây ngô đồng mang đậm chất ý
nghĩa của nó.
Sân khấu trình diễn được làm hình chữ A, bởi sân
khấu chữ A sẽ cho chút khó đi, tựa như những cực khổ gian nan, khó khăn
mà tuổi trẻ của mỗi người đều trải qua. Bên dưới sân khấu được phủ một
lớp lá của cây ngô đồng, bên trên là hoa ngô đồng rực rỡ tượng trưng cho sự kết thúc đẹp đẽ của một chặng đường thanh xuân.
Lạc Tử chuẩn
bị nơi trình diễn Thời Nhiễm là người xem lại và chỉnh lại trang phục
trình diễn. Để vận dụng tốt nhất cách truyền tải, cô đã đưa ra ý kiến
mời Lục Bách Hiên trình diễn cùng với Lạc Tử trang phục Hi Vọng.
Dương Lạc và Bạc Lăng sẽ trình diễn bộ trang phục Tương Lai, lúc đầu Dương
Lạc không đồng ý, nhưng vì Thời Nhiễm trả giá rất cao cho nên cũng có
chút mềm lòng.
Còn Thanh Xuân chính là cô và Cố Viễn Thần, cô đã bị anh hành mấy tiếng đồng hồ ở trên giường thì mới đồng ý.
Lạc Tử chuẩn bị xong buổi trình diễn, ngày mai stylist và khách khứa được
gửi thiệp mời, vé bán buổi trình diễn cũng rất được nhiều người săn đón, chưa gì bọn họ đã cảm thấy thành công đến 40%.
Cố Bắc đứng ở phía xa, nhìn đến buổi trình diễn được chuẩn bị kỹ lưỡng thì có chút mãn
nguyện, nếu tiểu Ly ở đây bọn họ cũng có thể trình diễn trang phục rồi,
nghĩ cũng thật tiếc.
Buổi tối đến tận 9 tối vì cách xa trung tâm
rất khó bắt xe, cho nên Lạc Tử đã đứng đợi nửa tiếng rồi, cô nàng không
lái xe đến đành gọi điện cho Lục Bách Hiên, gọi liên tục mấy cuộc không
nhấc máy khiến cô nàng khó chịu chao mày.
Cuộc gọi cuối cùng cũng
được kết nối đến cô gấp gáp lên tiếng “ Lục Bách Hiên, anh đến sân khấu
trình diễn rước tôi được không? tôi không bắt được xe ” bây giờ sắp trễ
rồi về trung tâm rất xa cho dù bắt được xe cô nàng cũng cảm thấy không
yên tâm.
Nhưng truyền từ đầu dây bên kia chính là giọng nữ giới “
Lục Thiếu anh ấy vừa ra ngoài rồi, đợi anh ấy về tôi giúp cô chuyển lời
được không? ” giọng điệu nũng nịu muốn chảy nước khiến tâm của Lạc Tử
lạnh ngắt.
Cô nàng cúp máy ngồi sụp xuống, trong lòng cảm nhận
được sự lạnh lẽo vô cùng, cô nàng đứng đó đợi một lúc nhưng vẫn không
tài nào bắt được xe. Tại sao số lại khổ như vậy chứ, cảm giác tủi thân
khiến cô nàng phải rơi cả nước mắt.
Vòng tay ôm lấy đầu gối, Lục
Bách Hiên và cô nàng vẫn nên ly hôn đi thôi, bọn họ thật sự không hợp
nhìn thế nào cũng cảm thấy không hợp, ở bên cạnh Lục Bách Hiên không
những Lạc Tử cô phải chịu thiệt, còn phải đứng gánh sự cười nhạo bởi
nhiều tin đồn tình ái của Lục Bách Hiên, chi bằng giải thoát cho nhau,
người lớn cũng sẽ hiểu thôi.
Đèn xe chiếu vào người khiến Lạc Tử
nhíu mày, lấy tay che mắt mình, chiếc xe dừng lại ở cạnh cô Tư Thành từ
trên xe bước xuống đứng trước mặt Lạc Tử, giọng nói trầm ấm vang lên
khiến trái tim của cô rung rẩy.
“ Lên xe đi, anh đưa em về tiện đường anh cũng về Hồ Thanh ” Tư Thành vươn tay nắm lấy tay Lạc Tử.
Dưới ánh sáng của đèn xe dáng người của Tư Thành khiến Lạc Tử nhìn mãi không muốn rời mắt, cũng không biết diễn tả khung cảnh đó thế nào, vị cứu
tinh? anh hùng?
Cô nàng gật đầu đứng dậy cùng Tư Thành về Hồ Thanh.
Suốt
đoạn đường Lạc Tử không nói lời nào chỉ im lặng như vậy, Tư Thành không
quá thân với cô nàng nên cũng không biết bắt chuyện thế nào chỉ đành hỏi qua loa một chút.
Vừa về đến nhà, cũng là lúc Lục Bách Hiên về
đến, ánh mắt của Lục Bách Hiên nheo lại khi nhìn thấy Lạc Tử bước xuống
khỏi xe của Tư Thành, anh ta tức giận bước xuống xe nhanh chóng đi đến
chỗ cô nàng.
“ Lạc Nhi! ” Thanh âm của Lục Bách Hiên vừa lạnh lẽo vừa lớn khiến Lạc Tử quay đầu lại nhìn người vừa gọi mình.
Tư Thành cũng lái xe rời đi sau khi tạm biệt Lạc Tử, cô nàng nhìn Lục Bách Hiên cũng không muốn để ý đến nữa trực tiếp xoay người bước vào phòng
khách, giữa bọn họ làm gì tồn tại tình yêu?
Mọi thứ khiến cô quá
mệt, cho dù mạnh mẽ thế nào cũng không thể chịu đựng thêm nữa, tâm tư
của cô từ trước đến nay không ai hiểu, cô cũng chẳng cần ai phải hiểu.
“ Anh gọi em, em không nghe thấy sao? ” Lục Bách Hiên kéo tay Lạc Tử, khiến cô nàng không cẩn thận ngã vào người anh ta.
Lạc Tử tức giận rút tay lại, vung tay tát vào gương mặt điển trai của Lục
Bách Hiên, cô nàng vừa ức, vừa tức giận không kiềm chế được tâm tình “
Lục Bách Hiên vậy lúc tôi cần anh, tôi gọi anh, anh nghe thấy sao? Cơ mà làm sao nghe thấy được lúc đó anh đang vui vẻ bên người phụ nữ khác rồi ”
“ Lạc Nhi! Em gọi tôi khi nào ” Lục Bách Hiên thắc mắc nhìn cô nàng đầy hoài nghi.
Trên môi chỉ khẽ nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo “ Gọi kh nào còn quan trọng
sao? Lục Bách Hiên tôi mệt rồi, anh muốn nghĩ thế nào tùy anh ngày mai
còn phải trình diễn bộ sưu tập tôi muốn nghĩ ngơi ” nói xong mặc kệ anh
ta đứng đó bất động cô vẫn quay đầu không nhìn lại.
Thâm tâm của
Lạc Tử rung động với Lục Bách Hiên, nhưng lại không chấp nhận bản tính
lăng nhăng của anh ta, cho dù cô nhắm mắt làm ngơ nhưng ngày nào đến cửa hàng đều nghe khách hàng bàn tán chuyện của Lục Bách Hiên nghe mãi cũng sắp thuộc nằm lòng rồi.
Ngày mai cô phải thực hiện buổi trình
diễn thật tốt, sau đó ly hôn quay về Thụy Điển quản lý cửa hàng bên đó,
như vậy cuộc sống của cô mới có thể quay về quỹ đạo cũ.
Một cuộc sống không có Lục Bách Hiên đầy phiền phức.