Bàn tay to lớn của anh, cẩn thận cầm lấy tay của cô xem xét, bị anh cầm
tay thôi trái tim của Thời Nhiễm đập nhanh đến mức cô sắp không thở nổi
nữa.
“ Nghiêm trọng lắm sao? ”
Anh gật đầu gương mặt cũng vô cùng nghiêm túc nói với Tiêu Lệ " Cái này không chữa được, đến phòng phẫu thuật cưa bàn tay đi ”
Tiêu Lệ nhìn thấy ánh mắt của anh liền gật gù hùa theo “ Được tôi lập tức
chuẩn bị phẫu thuật ” nói xong liền đi ra ngoài, hôm nay bệnh viện lại
có chủ đề nóng của bác sĩ Cố.
Gương mặt của cô liền trở nên tái
mét, ngẩn đầu nhìn anh, đôi mắt cũng bắt đầu rưng rưng sợ hãi mà hỏi
lại, cô sợ anh nhầm lẫn, chỉ bỏng nước sôi thôi mà phải cưa sao?
“ Thật sự phải cưa bỏ sao còn cách nào khác không ” Lời nói vừa ngây ngô vừa sợ hãi của cô khiến anh càng thêm vui vẻ thích thú.
Buông tay cô ra rồi lắc đầu “ Không còn cách nào khác, phải cưa bỏ ”
“ Không cưa, tôi không cưa đâu ” Thời Nhiễm nhìn thấy anh nghiêm túc cô
liền hoảng hết lên, vậy cô không khám nữa, cô không cưa tay được, cưa
rồi tay đâu cô thiết kế bản vẽ chứ.
Có chết cũng không cưa, cô
xoay người định đi ra ngoài thì bị anh nắm lấy tay kéo lại, sắc mặt của
anh cũng khó coi, nhìn cô với ánh mắt cô cùng vô cùng ghét bỏ.
Không do dự, anh chậm rãi lên tiếng lần này cũng không phải mắng mà là cảnh
cáo “ Thời Nhiễm cô đừng suốt ngày tìm hết lý do này đến lý do khác lượn lờ trước mặt tôi được không? không cảm thấy thẹn với lương tâm sao ”
Thời Nhiễm sững người nhìn anh, cô không hiểu ý anh là gì, anh muốn nói là
cô cố tình để bản thân bị bỏng rồi chạy đến tìm anh sao, như vậy cũng
thật khó chịu, cô định lên tiếng nhưng anh lại tiếp tục lên tiếng chặn
hết toàn bộ những từ ngữ mà cô định nói ra.
“ Cô cảm thấy mang
tình cảm người khác ra đùa vui lắm đúng không? lương tâm của cô thật sự
bị chó tha hết rồi sao ” Lời nói của anh ngày càng khó nghe, ánh mắt của anh xa lạ đến mức khiến tim cô nhói lên một cái.
“ Viễn Thần,
nếu em nói bây giờ em muốn quay lại anh có tin em không? ” Cô hít lấy
một hơi rồi đưa đôi mắt có chút ửng đỏ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đen láy của anh.
Cố Viễn Thần cười nhạt đầy mỉa mai “ Cô nói chuyện cũng thật buồn cười, 8 năm trước là cô vứt bỏ tôi, 8 năm sau lại đòi quay
lại cô xem tôi là lốp dự phòng của cô sao muốn đi thì đi muốn về thì về ”
“ Em chưa từng xem anh là lốp dự phòng ” Lời nói của cô trở nên nghẹn
ngào, trong mắt cô anh là tốt nhất, cô cũng chưa từng xem anh là lốp dự
phòng của mình.
Rốt cuộc cô cũng cười nhạt, rút tay mình khỏi tay anh, không muốn nói nữa anh dù sao cũng không tin càng nói nhiều càng
vô ích, về sau có bệnh đến chết cũng không đến bệnh viện để khám.
Thời Nhiễm nhìn anh mỉm cười một cái vẻ mặt của cô vừa bất lực vừa khổ sở “
Xin lỗi làm phiền anh nhiều quá rồi ” cô nói xong liền xoay người rời
khỏi phòng làm việc của anh.
Nhìn Dương Lạc bên ngoài cô chỉ nhàn nhạt gọi “ Về thôi ”
Cố Viễn Thần nhìn cô rời đi bản thân liền chống hai tay xuống bàn giữ cho
bản thân bình tĩnh, trong lòng vừa đau vừa khó chịu, cô là người nhẫn
tâm vứt bỏ anh trước.
Thì cô lấy tư cách gì muốn anh quay lại với cô? 8 năm trước cô nói với anh những gì xem ra cô cũng không nhớ, bây
giờ lại xuất hiện trước mặt anh nói mấy lời đó rồi hỏi anh có tin cô
không?
Anh lấy cái gì tin cô đây?
Cả cơ thể mệt mỏi ngồi
xuống ghế, hai tay anh day day thái dương mắt nhắm lại, thà ngay từ đầu
cô không về nước không cần gặp lại anh, như vậy không phải tốt hơn sao?
đột nhiên quay lại làm gì chứ.
Thời Nhiễm ghé tiệm thuốc mua một
ít thuốc uống rồi một tuýp thuốc sức bỏng với giảm sẹo, gương mặt của cô trở nên nhợt nhạt hẳng từ lúc lên xe cũng im lặng không nói gì mà chỉ
nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ném túi thuốc vào trong xe, cô mệt mỏi
nhắm mắt lại, tay vẫn còn rất đau rát, nhưng lại trong đau bằng lòng cô
hiện tại, cô hối hận rồi thật sự hối hận. Cô không nên quay lại Hồ Thanh càng không nên cứ lượn lờ trước mặt anh khiến anh khó chịu.
“
Dương Lạc, khu chung cư của cậu còn nhà không? ” giọng điệu của cô trở
nên nghiêm túc, cũng không còn nghẹn nào mà khàn khàn đôi chút.
Dương Lạc gật đầu “ còn, sao vậy Lạc Tử bảo tìm nhà à hay là bảo cậu ấy cứ đến ở cùng tôi đi ”
“ Ừm tuần sau tớ về Thụy Điển một chuyến ” Nếu Lạc Tử quyết định về đây,
thì cô cũng phải quay về Thụy Điển dọn dẹp rồi mang những thứ quan trọng về Hồ Thanh, studio ở đó xem ra phải tuyển quản lí tạm thời.
Lạc Tử về đây không biết đến khi nào mới quay về Thụy Điển lại ít nhất cũng là nửa năm, cho nên studio không thể không có người quản lí được.
“ Mẹ cậu đồng ý sao? ” Dương Lạc tò mò hỏi cô.
Bởi vì 5 năm trước Thời Nhiễm quay về Hồ Thanh bà ấy đánh cô một trận, sau
đó cô về Thụy Điển nhiều năm liền không về nước nữa, lúc đó mẹ cô mới
bắt đầu gọi bảo cô về nhà, không muốn cô xa nhà nữa.
Nhưng mãi tận một năm sau cô mới về nước.
“ bà ấy không biết, tớ chỉ về vài ngày lấy đồ không cần nói với bà ấy làm gì ”
Cô day day thái dương mệt mỏi nhắm mắt, cả buổi cô cũng chưa ăn gì đến nhà Dương Lạc ăn cơm, cơm còn chưa ăn đã phải ăn một gáo nước vào mặt.