Ngàn Năm Say

Chương 81: Ai mang máu nhuốm môi hồng,để cho quân khách mang lòng nhớ thương


trướctiếp

Binh chiến vẫn chưa nguôi lửa giậnTrách Đại Ngư lận đận không yênThương dân nguy khốn muộn miềnBuồn cho đất mẹ chẳng nên thái bình

Nàng nói xong, lập tức lao về phía Thiên nữ đang đứng ở bên kia, lúc này vừa vặn trông thấy một cảnh tượng mà Bạch Vân nghĩ cả đời này nàng cũng không quên được.

Trịnh Khinh Ái đứng trước quái thú, một tay giữ chặt cán kiếm, một tay lại nắm vào mũi kiếm đã xuyên qua cổ của Thiên Hải giao long, sau đó kéo mạnh nó ra ngoài. Miệng của quái thú bị động tác đó làm cho rách đôi, máu tràn ra như suối, nhuộm chiếc váy xanh của Thiên nữ thành một mảng màu sắc kì dị.

Trịnh Khinh Ái lùi về sau, một lần nữa dùng mũi kiếm đâm lên cổ họng nó, sau đó dùng sức bẻ ngược lại, muốn giết chết con quái thú này trong một đòn, mặc cho trong lúc vùng vẫy, răng nanh của nó đã cắm sâu vào vai nàng. Một người một thú giằng co với nhau trong một thời gian dài, cuối cùng Thiên Hải giao long là kẻ lùi lại đầu tiên, nó há to miệng, đem từng dải mây mù xung quanh bao trùm lấy cả hai.

Trịnh Khinh Ái chống kiếm xuống mặt đất, thân thể chao đảo, cánh tay vốn bị đám trùng độc làm cho ngập tràn huyết dịch lúc này từng chút liền lại với nhau, đem từng mảnh thịt vụn trên người nàng ta hàn gắn lại, cuối cùng lại hoàn hảo như chưa có gì xảy ra. Nhưng có lẽ do sử dụng quá nhiều thần lực, Trịnh Khinh Ái lại một lần nữa nôn ra máu đen.

Bạch Vân nhận ra quái thú kia muốn kéo Trịnh Khinh Ái chết theo, nên lập tức lao về phía nàng ta. Mũi chân Bạch Vân khẽ chạm vào mặt đất, mạnh mẽ vận lực, nàng lập tức hệt như Trịnh Khinh Ái mà biến mất giữa khoảng không, cuối cùng xuất hiện bên trong làn mây mù kia, ôm chặt lấy nàng ta vào lòng.

Đúng lúc này, một bóng dáng khác chợt xuất hiện trong màn mây. Thiếu nữ váy đen túm lấy hai người từ phía sau rồi lập lức dùng phù thuật dịch chuyển. Cả ba kịp thời tránh khỏi một vụ nổ do Thiên Hải giao long tự hoại mà ra.

Ánh đuốc màu xanh sẫm hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân ôm chặt lấy nàng ta, cố chặn lại máu đỏ đang không ngừng tràn ra từ vết thương trên vai. Thiên nữ bám lấy vai nàng, hai mắt nhắm nghiền, cả cơ thể kịch liệt run rẩy làm cho Bạch Vân lại càng sợ hãi ôm chặt nàng ta vào lòng mình.

“Bạch Vân... rời khỏi đây...”

“Được. Tôi đưa nàng đi.”

“Nàng là thần linh?” Má đào áo đen chợt cất tiếng, lúc này Bạch vân mới trông thấy rõ dáng vẻ của nàng ta. Da của nàng ta trắng bệch, hệt như một xác chết vừa mới đội mồ sống dậy. Mái tóc đen nhánh che khuất đi một phần khuôn mặt, thấp thoáng để lộ ra một đôi mắt đen như đầm nước không đáy.

Thiếu nữ tách Bạch Vân ra khỏi Trịnh Khinh Ái, sau đó lại đặt tay lên ngực trái của nàng ta.

“Không, không phải thần linh.” Thiếu nữ khẽ lầm bầm, rồi lại chậm rãi chìa tay về phía Bạch Vân. Bạch Vân rối rắm muốn chết, mọi sự chú ý lúc này chỉ đặt trên người của Thiên nữ, vì vậy cũng chẳng mảy may để ý đến nàng.

“Đưa vải trắng đây.” Má đào thiếu kiên nhẫn lặp lại. “Cô muốn nàng chết vì mất máu?”

Bạch Vân nghe xong như sựt tỉnh, vội vàng tìm kiếm trong nhẫn không gian, mang ra một đoạn vải trắng. Thiếu nữ áo đen không có kiên nhẫn với nàng, lập tức giật lấy đoạn vải trắng đó, dùng nó băng bó lại cho Trịnh Khinh Ái.

“Giữ chặt.”- Nàng ta nói trong khi kéo xuống áo của Thiên nữ, máu thấm ướt lớp vải, dần để lộ ra một dấu răng vô cùng sâu của Thiên Hải giao long, huyết dịch bên trong không ngừng tràn ra ngoài, nhưng cũng không như trước mang theo mùi vị ngọt lịm đến rợn người kia nữa.

Trịnh Khinh Ái hai mắt nhắm nghiền, nhưng mày cũng chau lại, đủ hiểu là động tác đó làm nàng có bao nhiêu đau đớn. Bạch Vân trông thấy thiếu nữ áo đen kia siết vải băng trên vai của Thiên nữ, khiến cho hơi thở của nàng ta cũng càng trở nên nặng nhọc lập tức kìm lòng không đậu mà đỡ lấy vai Trịnh Khinh Ái.

Trong tích xưa, có một thiếu nữ tên là Tử Anh, nàng ta quanh năm chỉ ở trong nhà, khi ra ngoài lại mang theo khăn che mặt. Nhưng môi Tử Anh lại vô cùng xinh đẹp, đỉnh môi rõ ràng, đầy đặn, đôi môi nàng ta luôn mang theo một sắc đỏ hồng, nhiều quân tử anh hào chỉ trông thấy đôi môi xinh đẹp đó đã xiêu lòng, vội vàng muốn cưới nàng ta về.

Thế nhưng Tử Anh ai cũng không cưới, mãi đến khi Tử Anh già và chết, người người đến viếng, trông vào quan tài của nàng mới hiểu rõ. Tử Anh có một vết bớt trên gò má, trông vô cùng xấu xí, vì vậy cũng không muốn làm khổ ai mà lấy họ.

Về sau, người ta gọi những đôi môi xinh đẹp như thế là môi Tử Anh. Và phàm những người có đôi môi này đều cả đời chìm trong cô độc.

Bạch Vân vuốt ve đôi môi Tử Anh của Trịnh Khinh Ái, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Má đào áo đen “?”



“Trịnh Khinh Ái, tôi luôn ở đây mà.”

“Cô có biết tình nhân của cô là một phàm thần không?” Má đào áo đen kia chợt hỏi.

“Hả... tình nhân?” Bạch Vân bỗng nhiên ngơ ra.

“Cô hôn nàng ta.” Mày của thiếu nữ hơi nhướn lên. “Nàng ta không phải tình nhân của cô thì chẳng lẽ lại là con cô?”

Bạch Vân “...”

“Thế... phàm thần là gì? Và cô là ai?”

Thiếu nữ áo đen không ngờ nàng sẽ hỏi cả tên của mình, lúc này mới chậm rãi xoa cằm.

“Ta là V... À không, cô có thể gọi ta là Thảo.” Má đào áo đen lúc này chỉnh lại mái tóc loà xoà của mình, để lộ một khuôn mặt non nớt, Bạch Vân trông dáng vẻ nàng ta, nếu không phải thiếu nữ này sử dụng phù thuật và đột nhiên xuất hiện bên trong tháp ngược này, có khi Bạch Vân đã cho là nàng ta chỉ mới mười tám tuổi mà thôi. Nhưng Trịnh Khinh Ái có khả năng sống hơn mấy trăm năm, tuổi của Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh càng không phải nhỏ. Thế nên Thảo chắc chắn không thể nào là một cô gái đương tuổi xuân được.

Thảo nhìn nàng, lúc này mới chậm rãi giải thích.

“Phàm là những kẻ đã đột phá giới hạn của nhân loại, chỉ cần trải qua một đợt tai kiếp nữa là có thể độ kiếp thành thần linh. Thế nhưng mãi không chịu trải qua tai kiếp, có thể là vì sợ hãi, có thể là vì vẫn còn vướng bận trần gian mà mãi không chịu đối diện với tai kiếp, nên được gọi là phàm thần.”

Những lời của Thảo kéo Bạch Vân về hồi ức nơi rừng bạch dương đầy lá vàng, có một thiếu nữ ôm nàng trên ngựa, nàng ta nhìn nàng, khoé môi hơi cong lên, ngón tay dịu dàng vuốt ve nốt ruồi lệ đường trên má Bạch Vân và bảo rằng học trò của nàng có nốt ruồi lệ đường.

Bạch Vân lúc đó ngông cuồng lại nóng nảy, thiếu suy nghĩ, cứ như một con ếch vừa chui ra khỏi miệng giếng, luôn cho rằng mình tài giỏi hơn người, đã không ngần ngại mà đáp lại với nàng ta rằng.

“Lệ đường là cái gì, tình duyên ba kiếp là cái gì?” Nàng cười một tràng dài, cuối cùng nhắm mặt lại giả chết. “Tôi thấy nếu yêu một ai, thì không nên để người đó chết trước mặt mình mới phải.”

Ấy thế mà người kia chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, giảng giải cho nàng.

“Sinh tử khó lường, con người còn bị bát khổ ràng buộc, Bạch Vân...”

“Thế gian này, không phải cứ muốn là sẽ thành sự.”

Bạch Vân nghe xong lời người kia nói, nàng có chút không nhìn rõ ý định của nàng ta, bởi vì đôi mắt bị che khuất, nên dáng hình người này cũng trở nên vô cùng mờ mịt.

“Nói thế cũng không đúng, theo tôi biết, có rất nhiều con đường để tu luyện, dù là võ tu của tôi, hay tiên tu, yêu tu, ma tu, quỷ tu. Sau khi đột phá chín tầng đều trở thành thần. Vậy thì làm sao còn bị ràng buộc bởi bát khổ nữa chứ?”

Trịnh Khinh Ái nghe xong lời của Bạch Vân, nàng ta im lặng không đáp. Ngay lúc mà Bạch Vân đã buông tha cho câu trả lời của người kia. Thì Trịnh Khinh Ái lại lên tiếng, mà lời này, cũng khiến nàng ngây ngốc.

“Nhưng bát khổ vốn là một vòng tuần hoàn.”

Bát khổ vốn là một vòng tuần hoàn, Bạch Vân ngu ngốc chẳng hiểu được. Giờ đây những gì giấu kín hiện lại trong kí ức như một vở kịch, Bạch Vân rõ ràng, nhưng cũng đau đớn khôn nguôi.



Sinh, lão, bệnh, tử, oán tằng, ngũ uẩn, ái biệt ly, cầu bất đắc.

Người có thể vượt qua được sinh, lão, bệnh, tử. Người có thể bất lão, bất tử, bất thương, bất diệt. Nhưng ái nhân của người thì sao?

Người sẽ khổ vì hận thù, khổ vì ngũ uẩn, khổ vì yêu mà chia cách, khổ vì cầu mà chẳng được.

Trở thành thần linh đúng là sẽ không còn bị ràng buộc, bởi khi độ kiếp phi thăng, người xem như đã trút bỏ hết thảy, quên đi mọi thứ. Nhưng lúc đó, mấy ai dám từ bỏ tất cả mà thành thần đâu?

Bạch Vân đã trăm ngàn lần dằn vặt bởi bát khổ của mình, nhưng rồi hoá ra bát khổ của nàng so với người kia chẳng là gì cả. Chẳng gì đau đớn bằng, chẳng gì bi thương bằng.

Nước mắt không khống chế được lại tràn ra ngoài, Bạch Vân ngửa đầu lên, cố gắng kìm nén lại những giọt lệ đáng ghét của mình, nhưng dẫu cho nàng có cố gắng đến đâu, từng hạt châu sa ấm nóng vẫn không ngừng rơi ra từ khoé mắt.

Trịnh Khinh Ái vươn tay về trước, nhẹ nhàng chạm vào má nàng.

“Bạch Vân lớn rồi sao vẫn còn khóc nhè vậy?”

Nước mắt đảo quanh mi mắt, rơi xuống khỏi gò má, nóng đến cháy lòng.

Trịnh Khinh Ái cả hai tay đều dính máu, nên chỉ có thể dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.

“Ngoan, không khóc nữa.” Thiên nữ nhẹ nhàng trấn an Bạch Vân, dùng trán mình chạm đến trán của nàng.

“Ta... không sao nữa rồi.”

Bạch Vân giữ lấy bàn tay của nàng, mặc cho nó có dính đầy máu tươi vẫn giữ chặt, áp lên má mình. Nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, Bạch Vân muốn đưa tay ôm lấy nàng, nhưng lại sợ làm Trịnh Khinh Ái bị đau, vì vậy chỉ có thể để nàng áp tay vào má mình, từ đó nhận được sự trấn an từ người kia.

Mà Trịnh Khinh Ái hiểu được, vì thế cũng chậm rãi xoa lấy má nàng.

“Chúng ta sẽ rời khỏi đây, nhé. Đừng lo lắng gì cả.”

Bạch Vân yên lặng gật đầu, cuối cùng sụt sịt mũi, kìm lại tiếng khóc.

“Tình tứ xong chưa?” Thảo chợt hỏi, cô ta đứng nhìn hai người, sau đó lại chỉ về phía sau lưng mình. “Chúng ta có một mối bận tâm khác đấy.”

Lúc này, phía bên kia vang lên tiếng rít của một loài quái điểu. Toàn thân của nó sáng rực, trông như phượng hoàng, nhưng lại uy nghiêm hơn gấp trăm lần, nó vung lên chín cánh, mang ánh sáng toả rực khắp không gian tối tăm nơi tầng năm.

Có lẽ là bị mùi máu kích thích, con quái điểu quác mắt, nhìn xung quanh địa bàn của mình, cuối cùng trông thấy ba người đang đứng ở một góc nhỏ của tầng năm.

Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái đưa mắt nhìn về phía Thảo, rốt cuộc chỉ nhận được cái nhún vai của nàng ta.

“Phù thuật đâu có chọn được địa điểm dịch chuyển đâu.”

Dứt lời, tiếng rít của Cửu Dực điểu lại vang lên.

trướctiếp