"Cảnh Huyên không ở cùng cậu à? Sao lúc nãy tôi nghe nói cậu và cô ấy cùng cô gái họ Ngôn kia ra ngoài dạo?"
Diệp Quân Vũ tò mò hỏi khi thấy Diệp Thiên Sinh đang ngồi mình ở phòng khách uống trà sữa, chơi game.
Hắn bị Thái Mộc Tư quân lấy cả buổi, nói những chuyện điên rồ, nhảm nhí đến giờ mới có thể thoát thân.
"Chị ấy về nãy giờ rồi mà? Không có trong phòng sao? Chúng tôi đi dạo tầm ba mươi phút thì cái cô Ngôn gì kia bảo chán, muốn về nhà. Sau đó cô ta
giả lả chào tạm biệt chúng tôi rồi bỏ đi, chị dâu sợ cô ta có âm mưu nên sau đó cũng tách khỏi tôi. Hai người họ đi rồi thì tôi gọi trà sữa và
bánh để vừa chơi game vừa ăn uống."
Diệp Thiên Sinh tỉ mỉ giải
thích mọi chuyện với Diệp Quân Vũ. Anh cũng hơi bất ngờ khi Ngôn Cảnh
Huyên không về phòng để nghỉ ngơi.
"Tôi có về phòng rồi nhưng cô ấy không có ở đó. Điện thoại thì không liên lạc được."
Diệp Quân Vũ chau mày.
"Chắc sẽ không như tôi đoán là chị dâu lại gặp rắc rối gì đó chứ? Hôm nay nhiều kẻ địch của chị ấy tụ họp một chỗ mà."
"Mắt tôi có mù đâu mà không thấy? Anh đừng nhìn tôi vậy chứ? Tôi không có ý
gì với chị dâu đâu. Chẳng qua là tôi với chị ấy có cùng sở thích nên
quan tâm chị ấy thôi. Cộng với việc bức ảnh lần trước và scandal liên
quan nhà họ Thái, rồi chuyện má lớn và chị cả tạt nước chị dâu... Chị ấy đắc tội nhiều người như vậy không phải có nhiều kẻ thù thì là gì?"
Diệp Thiên Sinh chậm rãi giải thích trước khi Diệp Quân Vũ hiểu lầm gì đó.
"Đầu óc nhạy bén, biết quan sát tình huống thì đâu phải kẻ vô dụng trong nhà này. Ngày thường cậu che giấu cũng giỏi lắm đó!"
"Mẹ tôi muốn tôi yên ổn sống trong nhà này, tôi còn có thể làm gì khác nữa đâu?"
"Cố giữ kín bộ dạng ngu ngốc của cậu cho tốt đó!"
"Không cần anh phải nhắc đâu!" Diệp Thiên Sinh quay về chủ đề cũ: "Có cần tôi đi tìm chị dâu cùng anh không?"
"Không cần, cậu ít giao du với vợ tôi đi. Nếu cậu muốn giữ mình, đứng ngoài tranh đấu."
Diệp Quân Vũ nói rồi vỗ vai Diệp Thiên Sinh một cái, xong lại đi lên lầu, về phòng mình để xem Ngôn Cảnh Huyên đã về chưa.
Sóng càng yên, biển càng lặng, hắn càng lo lắng.
(...)
Ngôn Cảnh Huyên tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng lạ. Đây không
phải là phòng ốc trong nhà họ Diệp, cách bày trí chỗ này giống với phòng của khách sạn nhiều hơn. Cô không hiểu tại sao mình lại ở nơi này, tay
chân bị trói chặt. Điều duy nhất lưu lại trong tâm trí của Ngôn Cảnh
Huyên là việc mình đã về phòng sau khi Ngôn Cảnh Vân ra về, vốn không
mệt mỏi hay buồn ngủ, nhưng cô lại thiếp đi sau khi nằm lên giường không lâu.
Có vẻ như mấy người Diệp Thanh Y bắt đầu ra tay rồi! Tình
huống này hẳn là muốn bôi nhọ danh dự, vu khống cô ngoại tình để ép Diệp Quân Vũ ly hôn vì làm xấu mặt nhà họ Diệp.
Nhưng mà...
Họ nghĩ chuyện này xảy ra dễ quá rồi thì phải, đến chuyện canh chừng cô còn không làm nữa cơ mà.
Ngôn Cảnh Huyên lăn ra mép giường, cố để hai chân xuống đất lấy thế để ngồi
dậy. Sau đó, cô lại cong chân lên, luồng qua hai tay đang bị trói phía
sau để hai cánh tay ra được phía trước, rồi bắt đầu tháo dây bằng con
dao gọt trái cây ở đầu giường, công việc đơn giản và gọn lẹ.
Sai khi thoát khỏi việc bị trói, Ngôn Cảnh Huyên đi lại tấm rèm đang đóng kín, mở hé ra một chút để xem cảnh vật bên ngoài.
Bên ngoài trời tối, không thể thấy gì ngoài ánh sáng của đèn hải đăng, Ngôn Cảnh Huyên đoán nơi mình ở là một khách sạn gần biển nào đó.
Ngôn Cảnh Huyên lại nhìn thời gian hiển thị là mười giờ đêm, cách lúc cô về
phòng hai tiếng. Trong vòng hai tiếng thì không đi xa được bao nhiêu
đâu, hoặc là cô chỉ bị giam ở nơi nào đó cách nhà cũ họ Diệp không xa
lắm.
Điều thứ hai Ngôn Cảnh Huyên quan tâm là ai đứng sau vụ bắt
cóc ấu trĩ này. Vạch ra kế hoạch nhưng không tính đến sai sót thì rất
giống với tác phong của Diệp Thanh Y - Cô cả vô tri của nhà họ Diệp.
"Sao cô lại không cử người xem chứng cô ta ở bên trong? Lỡ như cô ta tẩu thoát thì kế hoạch chúng ta vạch ra sẽ đi tong đó!"