Nghiện, Lang Quân Sói!
Quách Mẫn Nghi rất muốn khóc, nhưng dường như nước mắt đều bị chảy ngược vào trong. Thậm chí, bên ngực trái của cô liên tục xuất hiện những cơn
co thắt đến đau điếng. Đến cuối cùng, cô chỉ có thể tự mình bật cười
trong trạng thái vô nghĩa.
Trở về nhà, Quách Mẫn Nghi lập tức
mang bộ dạng trống rỗng của bản thân để sang nhà bà Hắc chuẩn bị cơm
chiều như ý Hắc Phàm muốn. Nhưng cô làm đến đâu đều đổ vỡ hoặc hư hỏng
đến đó, động tác cũng máy móc chẳng khác robot không cảm xúc.
Trước sự bất thường của Quách Mẫn Nghi, không chỉ Thanh La mà ngay cả bà Hắc
ngày ngày chỉ biết sống trong rầu lo cũng phải để ý đến cô.
Đứng
một bên dõi theo Quách Mẫn Nghi mang vỏ cà rốt vừa bào bỏ vào nồi nước
sôi, Thanh La tròn mắt hoang mang, lén xoay đầu thì thầm hỏi nhỏ: “Phu
nhân, phu nhân cũng thấy gì đó không ổn phải không ạ?”
“Ờ.” Bà Hắc theo phản xạ gật đầu, tiếp đó bà chủ động bước đến vỗ nhẹ lên vai Quách Mẫn Nghi, lo lắng hỏi: “Con sao vậy?”
Ngay khi cái chạm của bà Hắc động vào vai, cả người Quách Mẫn Nghi như chạm
phải công tắc. Cô bất ngờ ngồi sụp xuống sàn ôm ngực mình, toàn thân run rẩy với hai mắt vô thức trợn lên, đôi môi hé mở không khép lại được,
nặng nề lấy hơi lên.
Chỉ vài giây sau, mặt mũi Quách Mẫn Nghi tái đi, cơn nghẹn ho cũng trở nên sặc sụa, khiến cho bà Hắc lẫn Thanh La
cũng hoảng hồn theo.
Trong khi bà Hắc vội
ngồi xuống phía sau vuốt lưng cho Quách Mẫn Nghi, Thanh La nhanh chân
ngồi chổm ở đối diện nâng mặt của Quách Mẫn Nghi lên kiểm tra. Nhưng
chốc lát, bản thân Thanh La cũng bị dọa cho mất hồn.
“Phu... phu nhân... ma... máu...”
“Hả?”
Bà Hắc nghe đến liền giật mình chồm người về trước, vừa nhìn thấy một ít
máu hoà theo nước bọt bám trên môi của Quách Mẫn Nghi, bà còn chưa kịp
lên tiếng thì cơ thể cô đã chao đảo ngã nhào ra trước.
Chẳng mấy
chốc, trong phòng bếp phát lên âm thanh hỗn loạn sợ hãi của Thanh La, bà Hắc tay ôm Quách Mẫn Nghi đang bất tỉnh, dù đang rối cũng phải trấn an
Thanh La: “Con đừng hét nữa, mau gọi xe cấp cứu!”
“Xe cấp cứu... điện thoại... điện thoại con đâu rồi... số... số... cấp cứu...”
Thanh La cuống cuồng chạy khắp nơi tìm điện thoại, đến lúc cầm được điện thoại trên tay lại tiếp tục mất bình tĩnh bấm số.
“Chuyện gì ồn ào vậy?”
Ngay khi Thanh La vừa định bấm gọi, từ phía cửa nhà bếp vọng đến giọng nói trầm thấp không thoải mái của Hắc Phàm.
Thanh La ngẩng đầu nhìn thấy anh, cô nàng liền cuống quít tay chân vung loạn
xạ để giải thích, thế nhưng ngôn từ lại lộn xộn không thể trình bày rõ.
Một chữ cũng không nghe lọt vào tai, nhưng thời khắc Hắc Phàm nhìn thấy bà
Hắc đang ôm Quách Mẫn Nghi đang nằm trên sàn, sắc mặt anh lập tức không
còn một giọt máu.
Khi Quách Mẫn Nghi mở mắt tỉnh lại, bản thân cô đang nằm trong phòng bệnh đơn, bên cạnh cô lúc này ngoài bà Hắc ra vẫn
hoàn toàn không có bóng dáng Hắc Phàm. Chỉ trong một giây ngắn ngủi,
Quách Mẫn Nghi cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng lẫn bất lực phủ lấy
mình.
Hết lòng tin tưởng, hết lòng chăm sóc Hắc Phàm suốt thời
gian qua, điều Quách Mẫn Nghi không ngờ nhất là những lời nói vu vơ của
lão Hắc và Hoa Châu lại là sự thật.
Hắc Phàm tử tế mà Quách Mẫn Nghi biết, có lẽ đã sớm bị thay thế bằng con người khác.
Giữa lúc Quách Mẫn Nghi nhìn chằm chằm lên trần nhà không chớp mắt, bà Hắc
nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống mép giường nắm lấy bàn tay cô, u sầu mở
lời: “Mẫn Nghi à, xin lỗi vì đã để con bị cuốn vào cuộc chiến gia đấu
của nhà họ Hắc. Chúng ta, ngay từ đầu chỉ là người ngoài không chung
dòng máu với họ, còn ý Hắc Phàm nó đã muốn, vậy hãy cứ để nó tự quyết
định.”
Khi nghe thấy những lời này, đầu óc trống rỗng của Quách
Mẫn Nghi chợt tỉnh táo lên đôi chút. Cô nhìn sang phía bà Hắc, từ ánh
mắt đến nét mặt của cô đều tràn ngập sự khó hiểu xen lẫn chút mong chờ.
Tuy nhiên khi đối diện với sự chờ đợi của Quách Mẫn Nghi, bà Hắc không giải thích gì thêm, bà chỉ quay mặt đi chỗ khác thở dài. Mãi một hồi lâu
sau, bà chỉ ẩn ý hỏi một câu: “Bây giờ con giận Hắc Phàm lắm phải không? Nếu giận đến mức không muốn nhìn mặt nó, vậy lúc rời đi sẽ không còn
luyến tiếc.”
Thoáng chốc cảm xúc trào dâng trong Quách Mẫn Nghi,
cô giương đôi mắt ngập nước nhìn bà Hắc không rời. Cô vội vàng chống tay ngồi dậy, gấp gáp dò hỏi: “Phu nhân... ý phu nhân là... những gì thiếu
gia làm là vì muốn một mình đối đầu với Hắc gia, anh ấy không cần con
nữa?”
“Không phải như vậy.” Bà Hắc vội vàng phủ nhận suy nghĩ của Quách Mẫn Nghi, khi nhìn dáng vẻ kích động mất bình tĩnh của cô, bà chỉ có thể thở dài nói ra sự thật: “Hắc Phàm nó cần con, nhưng nó không thể để con gặp nguy hiểm. Mẫn Nghi à, con là điểm chí mạng của Hắc Phàm,
nếu cha nó và Hoa Châu nhắm vào con để đối phó, vậy Hắc Phàm nó phải làm sao đây?”
Chỉ một giây ngắn ngủi, tất cả cảm xúc đè nén trong
Quách Mẫn Nghi lập tức hóa thành nước mắt tuôn trào, nơi giữa lồng ngực
của cô lại thắt lại đau đến mức không thể thấu.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu...
Hắc Phàm luôn nói rằng cần Quách Mẫn Nghi, sợ rằng cô sẽ rời bỏ anh, nhưng
nếu rơi vào tình huống nguy hiểm, anh sẵn sàng chọn cách quay lưng để
bảo vệ cô.
Hắc Phàm đóng vai một kẻ xấu xa, vừa có thể khiến đối
thủ buông lơi cảnh giác, đồng thời khiến Quách Mẫn Nghi vì căm giận mà
không cố chấp ở bên anh.
Tử tế cũng được, xấu xa cũng được, nhưng Hắc Phàm thật sự đã lừa dối cô.
Hơn nữa, nếu như anh thật lòng đã muốn mọi chuyện diễn ra như hiện tại, vậy Quách Mẫn Nghi cũng giúp anh làm tròn vai diễn.
Tuyệt đối, không để xảy ra sai sót, cũng sẽ không nhân nhượng.