Nghiện, Lang Quân Sói!
Vốn tưởng mọi chuyện chỉ giống như những cuộc cãi vã thông thường, nhưng ngay sáng hôm sau, Hoa Châu lại nghe được tin tức lão Quách bị tai nạn
giao thông đang hấp hối chờ chết.
Cô ta đương nhiên không rỗi hơi để đi quan tâm chuyện người nhà của Quách Mẫn Nghi, điều mà cô ta để
tâm chính là những lời đe dọa của Hắc Phàm dành cho lão Quách được bảo
vệ báo riêng cho biết.
Quả nhiên, chỉ cần liên quan đến Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm lại lộ ra điểm chí mạng.
Có điều giờ đây dù tự tin đến đâu, Hoa Châu cũng không thể lơ là về tình
trạng của Hắc Phàm. Nếu anh khỏe mạnh trở lại, đừng nói là lão Hắc bị đá khỏi công ty, ngay cả căn nhà còn chưa được nhập hộ khẩu này, Hoa Châu
sớm muộn cũng bị tống cổ đi.
Mới sáng sớm đã nhận được tin không
tốt, Hoa Châu sốt ruột đi đi lại lại trong nhà. Mãi một hồi sau lão Hắc
từ trên lầu đi xuống chuẩn bị đến công ty, nghe ông ta hỏi han, Hoa Châu mới cố tình chọc khoáy: “Nghe nói, con trai anh vì không muốn con ở Mẫn Nghi kia gặp rắc rối mà ra tay xử lý cha của con nhỏ ấy rồi. Xem ra cậu ta đã lấy lại phong độ, anh khéo mà cư xử.”
Nghe Hoa Châu nhắc
nhở xa gần, lão Hắc người mặc sơ mi đóng thùng, tay cầm áo vest bình
thản ngồi xuống ghế sofa bằng da mới thay cách đó vài tháng. Dù đã bước
sang độ tuổi trung niên, lão Hắc vẫn còn vô cùng phong độ, nhưng không
chỉ bề ngoài mà tinh thần cũng cực kỳ lạc quan.
“Em nghĩ Hắc Phàm nó có gan đó à? Từ nhỏ đến lớn nó đã là một đứa không dám hành động tùy tiện vì sợ phật lòng ông nội nó, lúc anh đón em vào nhà, nó còn không ý kiến nửa lời, ở đó mà ra tay ra chân.”
Trông thấy dáng vẻ vô tư
của lão Hắc, Hoa Châu thở ra một hơi bực dọc, cô ta phe phẩy đi đến
trước mặt ông ta, hằn hộc phản bác: “Anh có thật là cha đẻ của cậu ta
không? Chẳng lẽ anh không hề biết, con trai anh chỉ tử tế trước mặt
người trong nhà, lúc không có ai cậu ta nhìn em bằng con mắt như muốn
giết người tại chỗ đấy!”
“Vậy thì đã sao? Em cướp chồng người ta còn đòi con riêng của vợ lớn yêu thương à?”
“Anh...”
Bất ngờ bị lão Hắc phun cho một câu như tát thẳng vào mặt, Hoa Châu tức đến điếng người muốn bật lại, nhưng vì biết ông ta còn đang để bụng chuyện
cô ta xài tiền phung phí trước đó, thế nên cô ta cũng chẳng dại đổ thêm
dầu vào lửa.
Đợi khi lão Hắc rời nhà đến công ty, Hoa Châu cũng
không ở yên mà vội vàng gọi điện thoại, sau đó sửa soạn áo quần trang
điểm để ra ngoài.
Lúc Hoa Châu ra khỏi cửa chính, cô ta không
khỏi tò mò nhìn về phía căn biệt thự của Hắc Phàm. Mọi khi muộn nhất là
bảy giờ Quách Mẫn Nghi đã thức dậy để làm việc nhà, nhưng hiện tại đã
gần chín giờ sáng cửa vẫn đóng, rèm vẫn kéo kín.
Cảm giác lửa đã
tràn đến tới chân, Hoa Châu không muốn lãng phí thêm thời gian, mọi thứ
liên tục kéo dài, bất lợi chắc chắn sẽ đổ lên cô ta.
Song song
cùng lúc, Quách Mẫn Nghi trong phòng ngủ ngồi giữa giường lớn uể oải
vươn vai, chăn ga không rõ từ bao giờ đã bị làm cho rối tung nhàu nhĩ.
Nhìn tấm rèm vẫn đóng nên không thể xác định ngoài trời đã sáng hay còn
tối, khi cô vừa định trèo xuống giường thì từ trong phòng tắm bước ra,
Hắc Phàm đã nhanh hơn một bước kéo rèm sang một bên.
Ánh nắng bên ngoài thoáng cái đã rọi thẳng vào phòng, Quách Mẫn Nghi nheo mắt do bị
chói, liếc thấy Hắc Phàm vừa tắm xong, từ đầu tóc đến da thịt còn ướt
đẫm, trên người anh chỉ quấn hờ chiếc khăn càng khiến mắt cô thêm đau.
Quách Mẫn Nghi cúi đầu xoa xoa mi mắt, Hắc Phàm vừa dõi theo cô vừa bước đến
ngồi xuống bên cạnh. Anh vùi đầu tóc ướt vào cổ Quách Mẫn Nghi, một tay
chống xuống đệm phía sau gần mông cô, thấp giọng gợi cảm: “Lát nữa anh
có việc phải ra ngoài, có thể đến chiều mới về.”
“Hửm?” Quách Mẫn Nghi cảnh giác vội ngước mặt lên, bất an hỏi: “Hôm nay anh ra ngoài sao không nói em trước? Hơn nữa dạo gần đây anh không uống thuốc, ở ngoài
lâu như vậy lỡ cơn nghiện tái phát thì sao?”
“Anh đi công việc
đột xuất với Trần Phi, nếu cơn nghiện tái phát anh vẫn có thể kìm lại để buổi tối bộc phát mà.” Nói rồi Hắc Phàm nghiêng đầu, ngón cái và ngón
trỏ lén lút kéo cổ áo bị lệch của Quách Mẫn Nghi xuống, sau đó nhanh
chóng hôn lên vai cô một cái.
Quách Mẫn Nghi ngồi ngây ngốc nghĩ
ngợi, chần chừ một hồi liền vội rời giường, giọng nói lộ rõ sự quan tâm: “Em đi chuẩn bị bữa trưa cho anh mang theo.”
“Cô sóc hết lòng làm, anh đây hết dạ ăn.”
Hắc Phàm ngồi chống tay trên giường nói với theo, khi Quách Mẫn Nghi ra đến cửa bỗng nhiên khựng lại, xoay đầu nhìn anh bằng biểu tình ẩn ý: “Anh
đừng có vội vui mừng.”
Khi cửa đóng lại, đồng thời cũng là lúc Hắc Phàm bật cười thành tiếng.
Đến tầm mười giờ, Trần Phi lái xe qua đón Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi ra tận
cửa tiễn cả hai, sâu trong trực giác vẫn luôn mách bảo cô rằng có điềm
chẳng lành.
Sau khi xe rời khỏi cổng nhà được một đoạn, Hắc Phàm
ngồi ở ghế phụ cởi áo vest ngoài ném ra hàng ghế sau, động tác dứt khoát tháo cà vạt ném đi cùng. Tiếp đó, anh xoắn tay áo sơ mi lên tới khuỷu
tay, hai nút trên cùng của cổ áo tháo mở, đầu tóc chải chuốt vào nếp
cũng vuốt lại cho rối nhẹ.
Liếc thấy bộ dạng chỉ trong vài phút
như đã biến thành con người khác của Hắc Phàm, Trần Phi khẽ lắc đầu buồn cười: “Tôi thật sự không thể tưởng tượng được phản ứng của Mẫn Nghi khi nhìn thấy con người thật này của cậu. Cô ấy sốc là còn nhẹ, không chừng lúc đó cô ấy sẽ vô cùng ghét bỏ cậu.”
Hắc Phàm chẳng mấy hứng
thú với những lời mang tính chất công kích làm suy yếu tinh thần của
Trần Phi, ngược lại anh còn tốt bụng nhắc: “Cậu càng ngày càng lắm lời
rồi đấy, kiếm một cô bạn gái giúp cậu bận cái miệng lại đi.”
“Ấy chà, xem ra bình thường Mẫn Nghi cũng giúp cậu bận cái miệng nên không còn sức để nói nhiều đấy à?”
Bị trêu chọc, Hắc Phàm đấm vào bắp tay Trần Phi một cái, anh ta đáp trả thành công liền phá lên cười hả hê.
Một lát sau, xe của Trần Phi lái vào khu chung cư cao cấp, cũng là nơi
Quách Mẫn Nghi đã không thể bước vào khi theo dõi Hoa Châu.
Ngay
dưới tầng hầm, một người môi giới nhà cửa đã đứng đợi sẵn. Người đàn ông làm dịch vụ môi giới này tầm giữa ba mươi đến bốn mươi tuổi, dáng người hơi thấp, trên tay cầm xấp hồ sơ cất trong bìa trình ký, trên mặt luôn
mang theo nụ cười rạng rỡ chào đón.
Vừa thấy xe của Trần Phi dừng vào chỗ đỗ, người môi giới đã nhanh chóng bước đến chủ động chào hỏi.
Trần Phi bước xuống xe trước, anh ta chỉnh lại vạt áo thun ngắn tay đóng
thùng trong quần jean đen, sau đó nâng gọng kính mát màu hồng trà đang
đeo, nở một nụ cười thân thiện bắt tay với người môi giới: “Chào anh,
tôi là Trần Phi, người đã hẹn hôm nay.”
Người môi giới đang nồng
nhiệt bắt tay với Trần Phi giây trước, giây sau không thể khống chế được bản thân đưa mắt nhìn về phía Hắc Phàm từ ghế phụ bước xuống.
Dáng người anh cao ráo, thể hình săn chắc nam tính, phong cách ăn mặc sơ mi
quần âu phối cùng kính đen, không những nổi bật khí chất của thiếu gia
nhà giàu có, mà còn nổi trội với vẻ ngoài ăn chơi chỉ có thể thấy ở
những nơi xa xỉ.
Người môi giới mừng thầm trong lòng dẫn đường đi trước, suốt đường đi anh ta liên tục giới thiệu về những ưu điểm và lợi ích trong ngoài chung cư, đinh ninh chắc bẩm căn hộ hôm nay sẽ bán
thành công.
Lên đến tầng mười lăm, người môi giới đưa Hắc Phàm và Trần Phi đến căn hộ đã sắp xếp để tham quan. Giữa lúc người môi giới mở khóa, căn hộ ở đối diện chợt phát ra âm thanh mở cửa, cả Hắc Phàm lẫn
Trần Phi đều đồng loạt ngoái đầu nhìn.
Từ trong căn hộ kia bước
ra, Tô Hải vừa định đi lấy đồ ăn được giao đến thì lập tức sững người
khi chạm mặt Hắc Phàm. Thấy dáng vẻ khác thường của anh, Tô Hải nhìn
chằm chằm đến quên cả chớp mắt, cho tới khi được anh lên tiếng chào, anh ta mới giật mình sực tỉnh.
“Bác sĩ Tô, anh cũng ở đây à?”
“Đúng vậy.” Đáp lại câu hỏi của Hắc Phàm, Tô Hải cười một cách miễn cưỡng: “Cậu... đang định mua nhà ở đây sao?”
Trước câu hỏi dò xét của Tô Hải, Hắc Phàm giả vờ thở dài bất đắc dĩ, thái độ
pha chút nhởn nhơ: “Phải, nếu đưa được tình nhân về nhà, tôi cũng không
phải phí tiền vào khoản này.”
Dù biểu cảm đã được kiểm soát, Tô
Hải vẫn không giấu được sự hoài nghi trong ánh mắt. Anh ta có hơi bất
ngờ khi được nghe câu trả lời này từ Hắc Phàm, dẫu vậy vẫn bình tĩnh
thăm dò: “Tôi còn tưởng cậu với Mẫn Nghi...”
Tô Hải không nói
thẳng, chỉ ngập ngừng nửa chừng, Hắc Phàm cũng rất biết ý mà tiếp lời:
“Chúng tôi làm sao? Đừng nói anh nghĩ chúng tôi là quan hệ yêu đương nam nữ?”
“Vì tôi thấy mối quan hệ giữa hai người rất tốt, cô ấy cũng rất lo lắng lo cậu.”
Mặc cho Tô Hải cười lã chã giải thích, Hắc Phàm vẫn tỏ ra bình thản tiếp
ứng: “Chúng tôi cùng nhau lớn lên, mối quan hệ đương nhiên thân thiết
như anh trai em gái. Tôi đâu thiếu sắc cũng đâu thiếu tiền, cần gì phải
đi lừa tình trẻ con.”
Tô Hải gật gù cười trong vô thức, vào giây
phút Hắc Phàm không phòng bị, anh ta đột ngột tấn công vào trọng tâm
chính: “Nhưng ‘bệnh’ của cậu chưa khỏi hẳn, vẫn nên đợi điều trị dứt hãy ra ngoài thường xuyên.”
Hắc Phàm đợi trọng tâm vấn đề đã lâu, cơ hội vừa mở ra anh liền tháo kính vắt vào cổ áo, từng bước thong thả đến cạnh Tô Hải, hạ thấp giọng tỏ ra bí hiểm: “Không cần đi làm cũng có
tiền ăn chơi, thì chẳng có lý do gì để cai. Đợi ông nội tôi qua đời rồi
công bố di chúc, khi đó anh không cần phải theo dõi điều trị cho tôi
nữa.”
Ngừng lại một chút, Hắc Phàm cố tình nhấn mạnh: “Bởi vì
‘thuốc’ mà anh kê, sẽ không bao giờ kháng được ‘thuốc phiện’ mà tôi chơi quanh năm suốt tháng đâu.”