Nghê Hiên trải qua một giấc mộng dài của ký ức trước dần dần mở mắt tỉnh
lại, ánh mắt y ánh lên tia muộn phiền, tử diễm liệt hỏa xuất hiện trên
tay " Đã khôi phục được một phần sức mạnh rồi".
Nghê Hiên nhìn khung cảnh xung quanh " Mười mấy năm qua bản thân lại lưu lạc dưới nhân gian như vậy, đúng là trớ trêu". Y nhớ tới Đông Phương Danh
mà trong lòng khẽ nhói lên, suốt ngày tháng làm thần dài đằng đẵng đó,
thật lâu rồi y mới cảm giác được sự buồn phiền như vậy.
Nghê Hiên đi tới gặp Tử Vu, y không quỳ xuống hành lễ mà đứng thẳng lưng tại đó, Tử Vu phát hiện khí chất của tiểu đệ tử khác thường nên liền khởi
động mắt âm dương, cả người Nghê Hiên bọc trong một luồng sáng chói mắt.
" Không cần nhìn, ta đã thức tỉnh hoàn toàn rồi".
Tử Vu thu lại ánh mắt " Ngươi là hỏa thần, Khuynh Thế Lạc Tử Diễm?", mặc dù đã biết nhưng y vẫn muốn hỏi lại.
" Chính là ta, có điều vẫn chưa hoàn toàn phi thăng, bản thần vẫn còn
việc cần phải giải quyết tại nơi này, Đông Phương Danh đâu?".
" Hắn đã xuống núi về Đại Bảo quốc rồi, Lạc Tư Thần cũng theo sau tới đó" Tử Vu đáp.
" Đạ tạ" Nghê Hiên nói, y quay người đi nhưng lại nhớ ra chuyện gì mà
dừng lại " Tiểu hồ ly, chúng ta thật đúng là có duyên, năm đó mạng của
ngươi là do ta nhặt về, không ngờ lại gặp lại ở đây với cương vị là sư
phụ của ta ở nhân giới".
Tử Vu hiếm khi tỏ ra kinh ngạc, đây là ý gì, y muốn hỏi nhưng bóng hình Nghê Hiên đã đi xa mất rồi.
Tại Đại Bảo quốc...
Lạc Tư Thần lẻn vào hoàng cung, với tu vi của y hiện tại có thể cảm ứng với tinh hoa thiên địa, khiến cho bản thân tàng hình trong mắt người khác,
tùy ý xâm nhập mà không lo bị phát hiện.
Đông Phương Danh ngồi trong phòng mà trong lòng bứt rứt không thôi.
" Ngươi đang suy nghĩ cái gì?".
Âm thanh đột nhiên vang lên làm Đông Phương Danh giật mình nhìn xung
quanh, thấy Lạc Tư Thần xuất hiện trong phòng liền chột dạ " Sao ngươi
lại ở đây?".
Lạc Tư Thần chỉ là huynh đệ, chuyện tình cảm của bọn họ y không tiện nhúng tay nhưng vẫn
muốn có một câu trả lười thích đáng " Tại sao ngươi lại trở về đây để
liên hôn? Nghê Hiên thì sao đây?".
Đông Phương Danh nhíu mày hạ mắt " Ta... ta không xứng với đệ ấy".
" Ngươi nghe sư phụ nói rồi đó, y là người mang thần cốt... là thần cốt
đó, ta đến cả phi thăng thành tiên cũng không nắm chắc thì chỉ là gánh
nặng của y mà thôi, không bằng cắt đứt tại đây thôi".
Lạc Tư Thần nghe vậy cũng cứng họng, y không phải Nghê Hiên, sẽ không biết
được ý nghĩ của cậu ấy " Lỡ như đệ ấy không để tâm với vấn đề đó thì
sao? Chẳng lẽ hai người cứ như vậy mà dập tắt đoạn tình cảm này hay
sao?".
Đông Phương Danh " Ta cũng không muốn... nhưng ta có thể làm gì cơ chứ, ngày ngày nhìn đệ ấy nằm im trên giường hôn mê, ta...".
" Tam hoàng tử, bệ hạ triệu kiến ngài tới điện Càn Khôn!" bên ngoài vang lên âm thanh cao vút của vị công công nào đó.
Lạc Tư Thần nhìn Đông Phương Danh nói " Ngươi hãy suy nghĩ thật kĩ lại đi". Đông Phương Danh không nói lời nào rời đi nhưng ánh mắt hiện lên sự
phân vân.
Tại điện Càn Khôn...
Thanh Trúc công chúa được cung nữ dẫn đi vào từ bên ngoài, nàng mặc thanh y nhẹ nhàng nhưng vẫn tôn lên vẻ kiêu sa, yêu kiều.
Đông Phương Danh ngồi vào vị trí của mình, y có năm người anh em, đại hoàng
tử lớn nhất cũng đã ba mươi tuổi sớm đã có một người con gái, người bé
nhất hiện tại là lục hoàng tử chỉ mới mười hai tuổi.
Thanh Trúc công chúa bái kiến bệ hạ và hoàng hậu xong thì ngồi vào dãy đối
diện. Nàng ta lén liếc sang nhìn Đông Phương Danh, người này là người
được người dân Đại Bảo quốc nhắc tới nhiều nhất, nhìn khí chất và nhan
sắc đó quả thật khiến nàng ta thêm phần hài lòng. Đại Bảo quốc là một
nước nhỏ, so với Lã Côi quốc thì chỉ bằng một nửa, lần liên hôn này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Đại Bảo quốc, cái chính là để liên minh
với nhau tránh khỏi sự xâm lược của Hàn Quy quốc.
Trên đường tới đây, đoàn hộ tống của Thanh Trúc công chúa gặp không biết bao nhiêu lần bị tập kích, Hàn Quy quốc hắn cũng không muốn bọn họ liên
minh thành công, cho dù đã vào hoàng thành thì vẫn luôn phải đề phòng
mọi lúc mọi nơi cho nên bữa tiệc này cũng không mời nhiều người tới tham dự.
Bữa tiệc bắt đầu bằng màn
ca múa của các vũ cơ, đồ ăn nhanh chóng được cung nữ lần lượt mang lên.
Không khí thì nhộn nhịp nhưng trong lòng Đông Phương Danh lại nặng trĩu
như ngàn cân đè lên.
Hoàng đế mở lời nói " Thanh Trúc công chúa, không biết ngươi đã nhìn trúng ai trong đám nhi tử của trẫm chưa?".
Vấn đề Đông Phương Danh không muốn đối mặt nhất cuối cùng cũng tới rồi, y
cúi đầu hạ tầm mắt, trong lòng rối bời như cuộn chỉ rối.
" Đa tạ bệ hạ đã hỏi, ta..." Thanh Trúc công chúa nhìn qua một lượt rồi
dừng lại trên người Đông Phương Danh " Nghe nói tam hoàng tử Đại Bảo
quốc văn võ xong toàn, vô cùng được người dân yêu mến, không biết ta có
duyên cùng huynh làm quen hay không?".
Đông Phương Danh bất đắc dĩ mỉm cười, y giơ lên ly rượu trong tay " Được gặp công chúa là vinh hạnh của ta", nói xong liền uống cạn một hơi.
Thanh Trúc công chúa vui vẻ uống một ly đáp lại. Lạc Tư Thần âm thầm quan sát không khỏi cảm thấy khó chịu thay cho tiểu sư đệ của mình. Bỗng y cảm
nhận một luồng sát khí ở trong đại tiệc, nhưng quá nhanh, căn bản chưa
kịp định hình là từ chỗ nào phát ra.
" Ta mới đến đây không quen đường, huynh có thể dẫn ta ra ngoài một chút hay không" Thanh Trúc công chúa mở lời.
Hoàng đế cảm thấy đây là cơ hội tốt để hai người làm quen với nhau nhiều hơn
nên lập tức bảo Đông Phương Danh nhanh chóng dẫn công chúa ra ngoài một
lúc.
Trong lúc đó, trong đám
đại thần có một người đột nhiên gục xuống, ai cũng cho là hắn uống nhiều nên say rồi nhưng Lạc Tư Thần nhìn thấy từ thân thể hắn thoát ra một
luồng ma khi rất mạnh mẽ, xem ra lại là người bị ma tộc chiếm giữ thân
thể, mà hơi thở này hình như còn rất mạnh. Hướng mà nó đi tới chính là
phương hướng Đông Phương Danh vừa rời đi, Lạc Tư Thần vội vàng theo sau.