"Lý sư bá, đồ đạc của ta đã thu dọn xong rồi." Hòa Thuận đứng trên sân phơi thuốc, cầm một chiếc túi nhỏ đựng quần áo để thay.
Trong ba năm qua, Hoà Thuận đã lén lút uống Điều Hoà Đan sau lưng. Vào ngày
hôm kia, nàng đã đột phá tới Luyện Khí tầng 4. Hiện tại có thể dời đến
Trân Thảo Viên, thăng làm cao cấp dược đồng.
So với lúc mới đến,
Hoà Thuận đã cao hơn nhiều. Tác dụng của viên Linh Căn Đan kia đã ức chế Âm Chi Đan làm cơ thể nàng bắt đầu phát triển bình thường.
Hoà
Thuận thay quần áo dược đồng cấp thấp trong Tiểu Miêu Viên ra, đổi thành quần áo cao cấp hơn. Tuy vẫn là màu xám xịt nhưng quần đã được thay
bằng váy, trông trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa trên váy còn có thêm mấy vân chỉ màu đen.
Nàng cũng chẳng mang theo chăn ga, chỉ mang một bộ mới được cấp để thay, đợi Lý sư bá tới đón.
Nói về Lý sư bá, hắn có thái độ cũng không tồi với những cao cấp dược đồng.
Tuy đã làm đệ tử ở đây bốn năm nhưng Hoà Thuận rất ít nhìn thấy mặt Lý sư bá, cùng lắm chỉ nhìn thấy bóng dáng của hắn từ xa.
Hắn hoạt động chủ yếu ở Bảo Uyển và sân phơi thuốc, chuyện của Tiểu Miêu
Viên thường được truyền cho cho các đệ tử làm thay nên rất khó gặp.
Lúc mới gặp gỡ, Hòa Thuận thiếu chút nữa nhận sai người, nàng vẫn cho là tu sĩ sẽ chú trọng dáng vẻ của họ trước mặt các đệ tử như những sư thúc,
sư bá khác tùy thời xuất hiện đều là dáng vẻ đường đường, tiên phong đạo cốt.
Nhưng vị Lý sư bá này lại áo ngắn một thân để cho thuận
tiện xuống dược điền, ống quần còn luôn luôn vén lên lộ ra cẳng chân rắn chắc. So với làn da mềm mại như ngọc của các tu sĩ khác, làn da rám
nắng của Lý sư bá nổi bật một cách lạ thường.
Lý sư bá thường
nhìn có vẻ rất bận rộn, khi thấy Hoà Thuận đang đợi ở sân phơi thuốc,
hắn ra lệnh cho hai đệ tử bày ra mười túi linh thảo thu thập được ngày
hôm qua, kiểm kê đầy đủ xong mới dắt theo Hoà Thuận chạy thẳng đến Trân
Thảo Viên. Trước tiên băng qua rìa sân phơi thuốc, rồi đến chân cầu nhỏ
phủ đầy mây mù, chỉ cần đi bộ vài bước là đến được Trân Thảo Viên.
Hòa Thuận ở phía sau Lý sư bá chỉ thấy phía trước một mảnh sương mù dày đặc màu trắng, làm cho người ta thấy không rõ cảnh vật.
Trong Trân Thảo Viên thậm chí còn có cấm chế. Không giống Tiểu Miêu Viên chỉ
có một lệnh cấm nhỏ để ngăn chặn các tiểu dược đồng hãm hại lẫn nhau,
cấm chế ở đây xác định lớn hơn nhiều.
Lý sư bá lấy ra một lá Ngọc Phù, truyền linh lực vào rồi ném về phía trước. Ngọc Phù chìm trong
sương trắng, cuộn tròn như nước sôi, thoát ra một lối đi.
Thấy
cấm chế được mở ra, Lý sư bá cùng Hoà Thuận đi vào, hắn không quên nhắc
nhở: "Cấm chế này là để bảo vệ dược điền, không có Ngọc Phù thì không ai có thể vào được. Ngay cả dược đồng trong vườn cũng phải nhờ vào nó mới
có thể vào ra. Nhớ kỹ không được tự ý tiến vào cấm chế, trong cấm chế
này có sấm sét, không chỉ có bẫy người đâu."
Hòa Thuận cẩn thận
nhìn về phía sương mù, quả nhiên lờ mờ thấy được mấy đạo lôi điện chợt
lóe. Trong lòng không khỏi nghĩ, lão già này, lập cấm chế mạnh như thế
để phòng ai. Mặt ngoài thì nói là vì sự an toàn cùng phòng ngừa có người tiến vào trộm dược, kỳ thực chắc lo sợ nhất chính là dược đồng vụng
trộm chạy đi.
Ngay khi nàng đang suy nghĩ lung tung thì họ ra khỏi lối đi, một thung lũng rộng lớn xuất hiện trước mặt Hoà Thuận.
Toàn bộ Trân Thảo Viên được xây dựng trên một đỉnh núi độc lập. Đỉnh núi rất kỳ lạ, ở giữa hoàn toàn lõm xuống, xung quanh là những bức tường đá
dựng đứng.
Điều kỳ lạ nhất là trên các bức tường đá có một số
khối đá nhô ra. Trên đó trồng hoa và hàng rào tre xinh xắn, bên trong
hàng rào có nhà cửa ruộng vườn, nhìn rất nhàn nhã.
Tuy nhiên, những bức tường đá như vậy không nhiều, toàn bộ Trân Thảo Viên chỉ có ba mươi, bốn mươi cái.
Hầu hết các nhà nhỏ đều được xây trên sườn dốc thoai thoải, là những ngôi
nhà bằng tre xanh có khoảng sân nhỏ nằm ở vị trí cao thấp trên sườn dốc.
Giữa thung lũng là một hồ nước trong vắt, cạnh hồ có dược điền rộng lớn, vẫn còn đầy rẫy những dược đồng đang bận rộn làm việc.
Lý sư bá dẫn nàng lên sườn đồi, Hoà Thuận tự hỏi mấy người sống trên bức
tường đá đó làm cách nào để về nhà được thì thấy trong số đó có người
giẫm lá hình pháp khí bay tới bay lui, số lượng còn không ít, chỉ là bọn hắn cũng mặc đồng phục màu xám nhưng không phải nội môn đệ tử.
Hòa Thuận cảm thấy phi thường kinh ngạc, dược đồng không phải khống chế
không tốt pháp khí phi hành sao, tại sao có nhiều Trúc Cơ dược đồng như
vậy.
"Lý sư bá, những thứ ấy...sư huynh tỷ vì sao có thể ngự khí
phi hành, bọn họ đều là Trúc Cơ kỳ hả?" Hòa Thuận trăm mối ngờ không
giải được, đành phải hỏi Lý sư bá.
Lý sư bá ngẩng đầu liếc mắt
nhìn không trung, nói với nàng: "Đó là một loại phi lá giản dị phi hành
pháp khí, lúc sử dụng chỉ cần rót vào một tia linh lực là đủ, lúc phi
hành không cần dùng linh lực ngự động. Là hình không điện, tốc độ rất
thong thả, hơn nữa còn là tiêu hao phẩm, còn phải bỏ thêm linh thạch mới dùng được."
Hòa Thuận có chút không hiểu lại hỏi: "Sư bá, vì sao ta ở môn trung chưa từng thấy qua, nội môn các sư huynh Luyện Khí không sử dụng loại pháp khí này à?"
Lý sư phụ mỉm cười đáp: "Bọn họ có nhiều linh thạch như vậy, chiếc lá bay này cũng chỉ đủ dùng trong một
tháng. Nếu cần phải bay, sư phụ họ sẽ cấp bùa bay. Không cần sử dụng thứ này, hơn nữa phi hành này bay quá chậm, chỉ thích hợp đi lại ở những
nơi nhỏ hẹp thôi."
"Một năm kia không phải ít nhất cũng phải dùng tới mười hai khối linh thạch
hạ phẩm sao, các sư huynh ở đây vậy mà có tiền thế."
Nhìn thấy
vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, Lý sư bá cười nói: "Chỉ cần làm việc chăm
chỉ là có thể giàu có như vậy. Được rồi, chúng ta ở đây, trong sân này
không có người ở, ngươi có thể sống ở đây."
Họ dừng lại trước một khoảng sân nhỏ, vẫn là một ngôi nhà tre độc lập có khoảng sân cùng hàng rào tre bao quanh.
Hoà Thuận đẩy cửa bước vào. Dược điền nhỏ trong sân đã mọc đầy cỏ dại, trong nhà cũng đầy bụi và mạng nhện.
Lý sư bá lấy ra một gói lớn từ trong túi trữ vật, đặt nó xuống đất, sau đó nói với Hoà Thuận: "Gói này chứa những thứ mà mỗi cao cấp dược đồng
được phát. Mỗi sân có cấm chế mạnh mẽ. Đừng tùy đột nhập vào sân của
người khác."
Hoà Thuận nhìn gói cao bằng nửa người kia, nàng thở dài. Rốt cuộc thì túi trữ vật dù ở đâu cũng thật tiện lợi.
Sau đó, Lý sư bá chắp tay ra sau lưng dặn dò: "Dược điền dược liệu ở phía
dưới. Mỗi loại linh thảo được trồng ở một nơi khác nhau. Hiện tại có 367 dược đồng ở đây, mỗi người đều phải quản lý một loại linh thảo."
"Mấy năm gần đây việc sử dụng Hoàng Sâm tăng lên nên ngươi sẽ tạm thời chịu
trách nhiệm chăm sóc Hoàng Sâm. Ruộng của ngươi là ở đây, hôm nay ngươi
hãy thu xếp nơi ở đi, ngày mai chính thức có thể đi dược điền."
Nói xong, Lý sư bá chỉ tay, một tia sáng từ ngón tay bắn ra, xuyên qua bầu
trời và rơi xuống dược điền ven hồ. Hoà Thuận nhanh chóng ghi lại địa
điểm phòng trường hợp nàng mắc sai lầm trong tương lai.
Thấy Hoà
Thuận ghi lại vị trí của dược điền, Lý sư bá chỉ vào mảnh đất nhỏ phủ
đầy cỏ dại trong sân nói: "Đây là dược điền tư nhân của ngươi, thời gian rảnh rỗi có thể tìm một ít dược liệu để trồng."
"Ngươi có thể
trồng bất kỳ loại linh thảo nào ngươi thích, miễn là ngươi phải giao một cái - Mỗi năm một phần mười linh thảo đem vào cửa, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì."
"À, thì ra cái này dùng để kiếm linh thạch." Hoà
Thuận thực sự không biết linh thạch đối với các chuồng nuôi dược đồng
quan trọng như thế nào, không khỏi có chút khó hiểu.
Lý sư bá
cũng không giải thích nhiều với nàng, chỉ giải thích chuyện thường ngày, lúc định rời đi, Hoà Thuận chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: "Sư
phụ, nếu đệ tử muốn rời khỏi Trân Thảo Viên thì làm sao để ra ngoài?"
"Dược đồng không được phép ra ngoài khi chưa được lệnh. Nếu ngươi muốn ra
ngoài thì ven đường nơi chúng ta vào có một ngôi nhà. Ngươi có thể tới
đó tìm người, giải thích lý do rời khỏi vườn, người đó sẽ mở cấm giúp
ngươi." Lý sư bá nói xong cũng xoay người rời đi.
Hoà Thuận nhanh chóng cảm tạ rồi tiễn hắn: "Cảm ơn sư bá rất nhiều. Sư bá đi thong thả."
Sau khi tiễn hắn đi, Hoà Thuận nhìn vào cái gói lớn xem những thứ mình nhận được sau khi được thăng chức có tốt hơn không.
Khi gói hàng được mở ra, nàng liền thất vọng ngay lập tức, Tiên Linh Môn
đúng là quá keo kiệt. Trong gói lớn như vậy, những vật dụng cần thiết
hàng ngày duy nhất chỉ có một bộ ga trải giường, một chậu gỗ để giặt giũ và một vài chiếc khăn tay.
Những dụng cụ khác đều là dụng cụ trồng trọt linh thảo, không khác gì dụng cụ hồi trước, ngoại trừ chất liệu tốt hơn.
Hoà Thuận lục lọi trong gói nhưng không tìm thấy Ngọc Phù mở được cấm chế.
Thật kỳ quái, rõ ràng Lý sư bá đã nói mỗi nơi đều có cấm chế mà.
Không tìm được Ngọc Phù, trước tiên vẫn phải thu dọn sân vườn một chút, nghĩ
đến việc phải sống ở đây trong mấy năm, nhất định nàng phải thu dọn thật đẹp đẽ.
Hơn nữa, khung cảnh xung quanh cũng không tệ, phía sau nhà còn có nửa mẫu rừng trúc, mỗi khi gió thổi qua sẽ kêu xào xạc.
Cách đó không xa có một khoảng sân, Hoà Thuận ngẩng đầu nhìn lên. Trong sân
tràn ngập các loại linh thải, ví dụ như Tử Nguyệt Thảo đã 200 năm tuổi,
những linh thảo khác cũng hơn trăm năm tuổi, có thể trực tiếp sử dụng để luyện đan.
Nghĩ nghĩ, nàng cũng đã luyện Dưỡng Tâm Kinh đến cấp bốn, tổng cộng trong 12 cấp, mỗi lần có thể cho linh thảo thêm nửa năm
trưởng thành.
Có chiếc vườn riêng này, việc trồng một sân linh thảo sẽ không khó.
Hòa Thuận hứng thú vô cùng, nhanh chóng đi lấy nước, bắt đầu dọn dẹp mảnh sân nhỏ của mình.
Người nàng di chuyển rất nhanh nhưng cũng phải mất hai canh giờ mới xong,
nàng cầm chổi trong tay nhìn khoảng sân mới toanh, cảm thấy rất thoải
mái.
Lúc này, một dược đồng giẫm phi lá dừng lại trước cửa sân
gần đó. Cảm thấy có người tới gần, cấm chế căn nhà nhỏ đột nhiên sáng
lên màu quang, thật đúng là có cấm chế này.
Người tới lấy ra một
khối Ngọc Phù, đang chuẩn bị cởi ra cấm chế tiến vào trong. Hòa Thuận
nhìn thấy liền mừng rỡ, người này nàng biết, thật sự là quá tốt rồi.