Sau khi đã kết thúc cuộc thi đấu và trao giải, những người có thứ hạng cao
đều được vào hoàng cung để dự tiệc, và Tiểu Hắc cũng nằm trong số đó.
Khác với đấu trường máu me, nơi tổ chức tiệc được trang hoàng lộng lẫy, bầu
trời về đêm đầy sao sáng, đã thế còn được thắp đèn lồng khắp nơi trông
vô cùng hoa lệ.
Hoàng đế Công Quốc ngồi trên nơi cao dõng dạc lên tiếng:
" Chúc mừng các chiến sĩ đã dốc hết sức để dành chiến thắng ngày hôm nay, cứ thoả thích uống rượu và vui chơi đi, vì để thoải mái thì hôm nay sẽ
không tổ chức tiệc theo nghi lễ Công Quốc thường dùng là ngồi một chỗ,
cứ tự do trò chuyện. Mời những vị khách được mời vào đây".
Tiểu
Hắc theo thói quen đứng ở một góc vắng người âm thầm tận hưởng buổi
tiệc, cho đến khi nhìn thấy công tước và vợ của ngài ấy đi vào, Ba Lạc
Bá Tư cùng với sứ đoàn hành lễ:
" Được mời đến đây tham dự buổi
tiệc long trọng thế này thật là vinh dự, chỉ có điều trên đường xảy ra
chút chuyện cho nên không thể có mặt từ sớm, bỏ lỡ trận đấu của quý
quốc, mong bệ hạ lượng thứ".
" Haha, người đến là khách cả, công
tước đây vừa mới đến cho nên không biết được nhiều tin tức, hộ vệ của Đế Quốc đây xuất sắc dành được hạng 5, dáng người nhỏ bé nhưng thực sự rất đáng gờm".
Theo hướng mà hoàng đế nhìn, công tước phu nhân cũng
nhìn theo, chỉ thấy Tiểu Hắc từ phía góc tối dần dần bước ra có chút
gượng gạo nhưng cũng đi đến giữa đại điện rồi hành lễ.
" Bệ hạ quá khen rồi, hai nước giữ mối giao hảo, thế này cũng xem như trao đổi
chiêu thức, hộ vệ này vẫn còn nhiều thiếu sót lắm" - Ba Lạc Bá Tư vòng
vo mà nói.
" Ta thì không nghĩ như thế đâu, hộ vệ này của công tước quả thực rất có tài".
Trong lúc không khí chẳng nóng chẳng lạnh thì Mễ Lộ bước ra, hiền hoà mỉm cười rồi lên tiếng:
" Tiểu Hắc vô cùng giỏi, có thể vượt qua biết bao nhiêu đối thủ mà đạt thứ hạng cao".
Vì đang diễn ra buổi tiệc, nhà vua trước đó cũng nói cứ tự nhiên cho nên
lúc này không thể nói cô ta vô lễ, tiểu thư nhà thái sư dường như rất
biết cách khiến cho người khác không thể bắt bẻ, cô ta nhìn sang Tiểu
Hắc với gương mặt đầy vẻ ái mộ rồi niềm nở nói:
" Nếu như Tiểu Hắc đây được ban hôn với tiểu thư quý tộc thì quan hệ của hai nước có khi sẽ thân càng thêm thân".
" Tôi chỉ là một hộ vệ tập sự nhỏ bé, nếu như nói thân càng thêm
thân thì thực sự không dám nhận ạ" - Tiểu Hắc nhanh chóng lên tiếng.
Cái gì đây? Đột nhiên lại nhắc đến vấn đề thân thiết, có chút bất an.
" Hahaha, công tước nghĩ thế nào nếu như hộ vệ này kết hôn với con gái ta?" - Nhà vua lên tiếng.
" Trong tất cả các vị công chúa thì chỉ có thập tam công chúa là tuổi tác gần với Tiểu Hắc nhất, mối quan hệ giữa hai người cũng khá tốt, nếu
được thì..." - Mễ Lộ khá thông minh, không cần nói hết câu sau thì tất
cả mọi người ở đây cũng đều hiểu rõ.
Trong lòng hoàng đế đương
nhiên có tính toán, một hộ vệ nhỏ nhoi kết hôn với hoàng tộc thì chẳng
khác gì một trò cười, nhưng xét về mặt lợi ích, Ba Lạc Bá Tư trước giờ
vẫn luôn từ chối thư mời đến Công Quốc mà nay lại vì một hộ vệ nhỏ nhoi
mà cùng với phu nhân đến đây thì Tiểu Hắc thực sự khá quan trọng, hơn
nữa cũng có tài năng, nếu bồi dưỡng được rồi sau này quy phục dưới
trướng, nếu không thì giữ làm con tin, đằng nào cũng có lợi mà không
hại.
Chuyện tình tay ba lan truyền dạo gần đây cũng nên chấm dứt rồi
" Ngươi nghĩ thế nào, con gái của ta rất thích ngươi đấy" - Hoàng đế lên tiếng.
Tiểu Hắc lén nhìn sang Xích Hương Hương đang đứng ở phía xa cúi đầu im lặng
không dám nói gì, dường như cũng hiểu rõ địa vị của công chúa không được xem trọng, cô hít một hơi sâu rồi bẩm:
" Thần và công chúa đúng
là có giao hảo nhưng thần tự nhận thấy bản thân không xứng với cô ấy,
người dũng mãnh nhất và dành chiến thắng hôm nay nên được trở thành tiêu điểm hơn là kẻ vẫn còn yếu kém như thần ạ".
Một câu nói đã chuyển mọi sự chú ý lên người Hàn Cảnh Nghiên đang đứng cách đó không xa,
nhưng dường như nhà vua vẫn chưa từ bỏ vì nhìn thấy lợi ích trong việc
này, sảng khoái mà nói: