Ngôn Trăn nhìn về phía Cố Thanh Hà,Cố Thanh Hà biểu tình nghiêm túc lộ ra một tia囧 khí.
"Không thích?",Ngôn Trăn hỏi.
Cố Thanh Hà nhìn đối phương ghi chú tên mình mặc sau còn bỏ vào mấy cái ký hiệu tình yêu,cái này ký hiệu nàng từng nhìn thấy ở di động đường tỷ
nàng,đó là ký hiệu tình yêu cho đối tượng của mình, Cố Thanh Hà không
rõ,nhưng danh hiệu "Nam Bình đệ nhất học bá" cùng "Tiểu Thanh Hà",nghe
thế nào cũng cảm thấy quái dị.
"Có điểm......cảm thấy thẹn".
Cố Thanh Hà tìm cái từ ngữ thỏa đáng để hình dung tâm tình giờ phút này của mình.
"Ai nha,không có việc gì không có việc gì,dù sao cũng là di động của
ta,không ai thấy",Ngôn Trăn cười hì hì thu hồi di động,phòng ngừa Cố
Thanh Hà da mặt mỏng làm nàng sửa trở lại.
Cố Thanh Hà cũng không phản đối,liền muốn đem di động nhét vào ba lô.
"Chờ một chút",Ngôn Trăn tay mắt lanh lẹ ngăn cản đối phương động tác,đôi
mắt nhìn về phía Cố Thanh Hà,nói:"Ngươi cũng sửa tên ghi chú cho ta đi".
"......Hảo".
Cố Thanh Hà buông xuống mí mắt,đèn đường chiếu xuống,thật dài lông mi run
lên.Ngôn Trăn cố ý dựa vào bên cạnh nàng,nhìn Cố Thanh Hà ngón tay rung
chuyển,quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra,Cố Thanh Hà đem chính mình
ghi chú lại là:Ngôn Trăn.
"Uy~ tốt xấu gì ta cũng chủ động thêm ngươi,ngươi không thể đem ta ghi chú sửa lại thân mật một chút?".
Cố Thanh Hà có điểm nghi hoặc,nàng không biết Ngôn Trăn nói sửa thân mật
là đổi thành dạng gì.Đối phương ngón tay linh hoạt click mở màn hình di
động nàng,chạm tới khung biểu tình,sau đó ở phía sao tên gia tăng thêm
một icon "Thỏ con".
"Cứ như vậy đi".
Ngôn Trăn tương đối
vừa lòng,cũng không làm khó Cố Thanh Hà.Hai người một đường đi tới,ngày
hè gió đêm thổi tới trên người phá lệ thoải mái,hơn nữa vừa mới ăn BBQ
nướng,trên người khó tránh động lại một cổ hương vị nướng BBQ,nhờ gió mà tan đi một ít.Các nàng một đường đi tới,gặp không ít người ăn mặc đồng
phục cao trung,hẳn là mới vừa xong tiết tự học buổi tối.
"Ngươi
xem người ta tan học liền về nhà,chúng ta lại đi ăn BBQ nướng,cảm thấy
có điểm buồn cười",Ngôn Trăn đem đồng phục áo khoác khoác lên người.
"Đó là ngươi mà thôi",Cố Thanh Hà liếc mắt về phía Ngôn đồng học không yêu học tập,không chút lưu tình mà nói ra.
"Cố học bá đêm nay không phải cũng là thông đồng làm bậy,đừng nói ngươi
không ăn a",Ngôn Trăn còn giả mô giả tê mà dáng sát vào Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà không lên tiếng,bước chân đi nhanh hơn một chút,đem Ngôn Trăn còn đang ríu rít ném ở phía sau.
Ngôn Trăn chạy nhanh đuổi kịp Cố Thanh Hà,thừa dịp chờ đèn xanh,thở hổn hển
tiếp tục hỏi:"Cố Thanh Hà ngươi đi nhanh như vậy làm gì,nhà ngươi ở chỗ
nào a".
"Tiểu khu Lệ cảnh".
"Tiểu khu Lệ cảnh,kia không
phải đã đi qua sao?",Ngôn Trăn vẻ mặt kinh ngạc,sau đó túm túm Cố Thanh
Hà cách tay,"Là Lệ cảnh bên kia đường tây nhỉ,đã đi qua rồi a".
Cố Thanh Hà liếc mắt nhìn Ngôn Trăn thở hổn hển,đối phương muốn mang nàng đi trở lại.
Cố Thanh Hà tuy rằng không cao hơn Ngôn Trăn,nhưng sức lực lại không
nhỏ,Ngôn Trăn dùng hết sức kéo nàng vẫn không nhúc nhích,"Cố Thanh
Hà,ngươi ăn cái gì lớn lên,sức lực lớn như vậy,kéo như vậy cũng không
nhúc nhích được ngươi,nhà ngươi ở bên kia a".
"Hoa sân nhà",Cố Thanh Hà nói ra ba chữ.
"Ân?".
Ngôn Trăn nhìn theo ánh mắt Cố Thanh Hà,phía không xa là tiểu khu của
nàng,nháy mắt liền hiểu ra.Nàng có điểm bất ngờ hỏi:"Ngươi kỳ thật là
muốn đưa ta về nhà?".
Cố Thanh Hà ánh mắt lập lòe một chút,nàng
không gật đầu cũng không phủ định.Chỉ ngẩng đầu nhìn đèn chuyển màu
xanh,liền đi qua đường,khiến cho Ngôn Trăn dù không hiểu cũng phải theo
sau.
Ngôn Trăn vừa đi vừa nhìn tiểu hũ nút bên cạnh,khóe môi hiện lên một ý cười,"Ngươi như thế nào biết ta ở tại hoa sân nhà?".
Cố Thanh Hà một đường nhìn thẳng đi về phía trước,nàng kỳ thật đi đường
cũng không muốn nói nhiều lời,nề hà Ngôn Trăn vẫn luôn ở bên tai dò hỏi
không ngừng.
"Ra về nghe được".
"Oa nga ~ ngươi nghe lén ta cùng Lục Vãn Vãn nói chuyện!",Ngôn Trăn thanh âm nói rất lớn,trong mắt mang theo ý cười.
Cố Thanh Hà hơi hơi nhíu mày,quay đầu nhìn về phía Ngôn Trăn,nói: "Ta không có."
"Vậy ngươi như thế nào nghe được?",Ngôn Trăn không thuận theo buông tha.
"Các ngươi thanh âm quá lớn".
"Ra về còn không cho nói chuyện a,chúng ta cũng không......."
"Có thể câm miệng không?".
"Đương nhiên",Ngôn Trăn cắn môi,nghĩ nghĩ lại hừ một tiếng, " Không thể".Nói
xong hướng về phía Cố Thanh Hà làm mặt quỷ,một bộ dáng: ngươi có thể làm gì được ta sao.
Cố Thanh Hà dưới đáy lòng thở dài,có điểm bất
đắc dĩ,không hiểu chính mình vì sao phải hảo tâm đưa đối phương về
nhà,mắt nhìn theo Ngôn Trăn đang nhảy chân sáo phía trước,gia hỏa này
giống như hoàn toàn không lo lắng chính mình đi đêm.
Ngôn Trăn đi một mình ở phía trước cảm thấy không thú vị,này Cố Thanh Hà một chút
cũng không có ý tứ đuổi theo chính mình,trước sau đều cùng chính mình
bảo trì khoảng cách mấy mét.Người này thực sự cảm thấy nàng nói nhiều?Vì thế nàng đành phải quay đầu,nhìn nhìn người phía sau.Nàng không biết vì sao càng đi càng nóng,trên trán đổ đầy mồ hôi,liền đem áo ngắn tay cởi
ra,lưu lại bên trong áo hai dây.nàng nhấc tay đầu hành: "Cố Thanh Hà,ta
không nói nữa,ngươi đi cùng ta không được sao.........".
"Nhường một chút——— chạy nhanh tránh ra a!!!".
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng gào,ngay sau đó một chiếc xe máy
bay vọt nhanh lại đây.Ngôn Trăn còn chưa kịp phản ứng lại, bên hông đã
bị người dùng sức ôm lấy,đột nhiên đem chính nàng gắt gao kéo về phía
sau,nàng kinh ngạc mở to mắt,nhìn về phía Cố Thanh Hà biểu tình khẩn
trương,nàng cùng xe máy chỉ cách nhau mấy centimet.
Ngôn Trăn hồn còn chưa định,há mồm thở dốc,nhìn nam thanh niên cách đó không xa,đối
phương cũng không có ý tứ dừng lại,chỉ là phất phất tay xem như xin
lỗi,liền chạy đi.
"Ta dựa,người này là vội vàng đi đầu thai sao?".
Ngôn Trăn tức giận mà chửi một câu,nếu không phải Cố Thanh Hà ở bên
cạnh,nàng đã sớm đem tổ tông mười tám đời của người nọ mắng ra mộ phần
nhảy Disco.
"Hảo hảo đi đường."
Bên tai truyền đến giọng
nói lãnh đạm của Cố Thanh Hà,đối phương tay thật lạnh lẽo.Loại này cảm
giác ở ngày hè cực kỳ mê người,Ngôn Trăn lúc này mới phát hiện nàng còn
dựa vào lòng ngực của đối phương.Thực may mắn Cố Thanh Hà phản ứng cực
nhanh đem nàng kéo về,bằng không nàng khẳng định sẽ bị đáng chết xe máy
kia đụng phải.
"Cảm ơn ngươi".
Ngôn Trăn lảo đảo một
chút,ngốc vài giây đứng vững mới hướng Cố Thanh Hà cảm tạ.Nàng chỉ cảm
thấy bên hông có điểm đau,vừa rồi Cố Thanh Hà dùng sức quá mạnh,bên hông bị lôi đến có chút đau.
"Nhìn ngươi gầy như vậy,nhưng sức cũng thật lớn." Ngôn Trăn cười hì hì nói.
Cố Thanh Hà cũng không phản ứng nàng,mà là đem tóc một lần nữa kéo lên,cong lưng cúi đầu nhìn về phía bàn chân
"Ngươi nhìn gì vậy?".
Ngôn Trăn tò mò,cũng đi đến bên cạnh nàng ngồi xổm xuống,cùng nhau nhìn lòng bàn chân nàng.
Cố Thanh Hà liếc liếc mắt nhìn Ngôn Trăn đang khom lưng bên cạnh,đối
phương chỉ ăn mặc một kiện áo hơi mỏng màu trắng,đường cong trắng nõn cơ hồ bại lộ ra tới,như ẩn như hiện nội y cũng cực kỳ rõ ràng,trước ngực
thậm chí còn có thể nhìn đến.......
"Mặc tốt quần áo".Cố Thanh Hà hơi hơi nhíu mày nhắc nhở đối phương.
"Ta nóng a."
Ngôn Trăn lau mồ hôi trên trán,cả người đều là mồ hôi,mà Cố Thanh Hà mặc so
với chính mình còn kín mít hơn,thế nhưng một chút cũng không cảm thấy
nóng.Bị đối phương lãnh đạm trừng mắt,Ngôn Trăn đành phải đem áo ngắn
tay lần nữa tròng lên.
"Ta mặc,như vậy là được rồi đi,để ta nhìn xem ngươi đế giày làm sao đi?."
"......."
"Này giày....còn có thể?".
Ngôn Trăn nói xong,nghẹn cười,mặt đỏ bừng.Cố Thanh Hà nguyên bản trên mặt
không có biểu tình gì,nghe âm điệu của Ngôn Trăn có điểm vui sướng khi
người gặp họa,biểu tình càng thêm khủng bố.
Ngôn Trăn nhìn Cố
Thanh Hà nhón mũi chân,đi đến một bên trên cỏ,nhặt lên một cành cây,bắt
đầu làm động tác nhỏ.Ngôn Trăn trong lòng hổ thẹn,nhưng nàng vẫn không
nín được ý cười,rốt cuộc,nàng nhịn không được ở một bên cười ra
tiếng,bởi vì Cố học bá cư nhiên dẫm phải cứt chó!.
Là thực sự cứt chó.......
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn vui sướng tràn trề tiếng cười,nàng thực sự có
loại ý nghĩ muốn đem cành cây dính "Hoàng kim" bôi lên người nào đó..
"Khụ khụ,Cố Thanh Hà,muốn hay không ta giúp ngươi".Ngôn Trăn vừa mới ngừng
được ý cười,tuy rằng thực buồn cười,nhưng nàng vẫn là nhịn xuống.
"Lăn".
Ngôn Trăn nghe lời mà lui về phía sau một bước,chân trái không biết đã giẫm phải cái gì rồi,phát ra "Phụt" một tiếng.
Nàng ngơ ngác mà nhìn Cố Thanh Hà,lại nhìn về phía lòng bàn chân của mình,sau đó phát ra một giọng kinh hô———
"A———,ta mới mua Adidas!!, này cẩu là tiêu chảy sau,cư nhiên tại đây cũng có."
"Xứng đáng".
................
Cái gọi là duyên phận,là thứ tuyệt không thể tả.
Ngôn Trăn cùng Cố Thanh Hà duyên phận,chính là có thể trong lúc lơ đãng cùng nhau.......dẫm phải cứt chó.