An Kính gặp ông cụ Trương trong một phòng ăn của khách sạn cao cấp. Thái
độ của hắn cực kì hữu nghi lễ nghĩa, chỉ là tạo cho con người ta có cảm
giác cực kì xa cách khó nói chuyện.
“Chủ tịch An, đã lâu rồi mới gặp cậu.”
“Vâng, chào ngài Trương, ngài vẫn khoẻ chứ?”
Hai người chào hỏi qua lại cực kì khách sáo nhưng thực chất ánh mắt lại
chẳng mang chút độ ấm nào cả. Trong lòng hai bên đều có tính toán riêng.
Bữa ăn diễn ra được một nửa, Trương lão gia cũng mở miệng nói chuyện chính.
“Chuyện của Trương Tất Phong và cậu Lâm có chút hiểu lầm. Chúng tôi mong cậu có thể bỏ quá cho. Tất Phong còn nhỏ, nó còn hành động bộp chộp.”
“Ha ha ha….”
An Kính không thể che được nụ cười chế giêu ngay cả Trương Tuệ đứng bên cạnh như bức tường cũng phụt cười ngay lập tức.
Bầu không khí trở nên xấu hổ cực kì.
An Kính trước giờ tiếp xúc đủ loại người, có tốt có xấu. Nhưng thái độ đi
xin lỗi như thế này, quả thực làm hắn mở mang tầm mắt. Lại còn là con
nít.
Trương Tất Phong năm nay đã hơn ba mươi, nếu hắn ta thật sự
là con nít thì Lâm Tô Tô là gì? Tại sao hắn lại đối xử với cậu tàn nhẫn
như thế?
Nhớ đến thời điểm đó cậu máu me đầy mặt, ánh mắt hốt
hoảng hoang mang, An Kính liền đau lòng. Một người tốt đẹp như Lâm Tô
Tô lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy. Sao có thể không khiến người khác đau lòng.
“Ông Trương, ông nói mà không thấy xấu hổ sao? Cháu ông đã ba mươi rồi.”
Ba mươi tuổi, sau khi gây ra hậu quả vẫn chờ người lớn tới giải quyết cho mình. Thực sự đáng khinh thường.
Trương Tất Đan tất nhiên không hài lòng với thái độ của An Kính. Nhưng đứng
dưới mái hiên nhà người thì phải cuối đầu, ông không thể không nhượng
bộ.
“Ha ha… ta chỉ đùa chút cho vui thôi. Cậu An, chắc cậu cũng
nghĩ giống ta, Lâm Tô Tô đó tuy là con cháu Lâm gia nhưng thực chất
không được coi trọng lắm. Không đáng làm ảnh hưởng đến hoà khí của chúng ta, có phải không?”
Ông cụ Trương rất tự tin vào lập luận của
mình. Trong mắt ông, Lâm Tô Tô cũng chỉ là một quan cờ nho nhỏ để cháu
ông chiếm lấy Lâm gi mà thôi. Nhưng những điều tàn nhẫn ông nói ra lại
chính thức chọc điên An Kính.
Ở công ty mấy tháng, Lâm Tô Tô chưa
lần nào lợi dụng thân phận thiếu gia của mình để nhận đặc quyền. Việc gì cậu cũng cực kì cố gắng, kết quả xuất sắc đến mức làm hắn kinh ngạc.
Người như thế mà lại bảo không đáng giá?!
Thế chắc đứa cháu không nên nết của ông ta đáng giá.
“Trương lão, chuyện này chúng tôi nhất quyết sẽ không nhượng bộ. Cậu Trương đã
gây thương tích cho nhân viên của chúng tôi, An gia chúng tôi sẽ cử luật sư đến nói chuyện với các người. Tôi nghĩ bữa trưa này cũng nên dừng ở
đây được rồi.”
Choang…
Khuôn mặt tươi cười của Trương Tất
Đan đã không giữ được nữa. Ông ta cầm cái chén vứt mạnh xuống chân An
Kính. Khí thế hùng hổ giương nanh múa vuốt chửi bới.
“An Kính, cậu đừng tưởng có tí mặt mũi thì lên mặt với tôi. Thế lực Trương gia không
phải thứu cậu có thể xem thường. Cậu có tin chỉ cần..”
“Tôi tin vào pháp luật. Cho nên ông không cần ở đây nói nhiều. Trương Tuệ, tiễn người đi.”
Nước canh trong cái chén vỡ văng lên làm ướt quần của An Kính
nhưng cũng không khiến hắn giận bằng việc Lâm Tô Tô bị xúc phạm. Từng
lời nói cay nghiệt của lão già này thốt ra tựa như muốn dìm Lâm Tô Tô
xuống địa ngục vậy.
Ngồi trong phòng làm việc với chiếc bụng đói, An Kính khó chịu mười phần. Nếu không có cuộc hẹn với Trương gia thì
lúc nãy hắn đã chạy vào bệnh viện ăn trưa với Lâm Tô Tô rồi. Cuối cùng
lại không ăn được gì mà còn phải ôm một bụng tức giận thay cơm.
Thật đáng giận mà.
Trương Tuệ sau khi nửa tiễn nửa đuổi người đi thì tiến vào phòng chủ tịch xin
chỉ thị tiếp theo. Lúc nãy chủ tịch đã ra lệnh điều động đội liaatj sư
tinh nhuệ của An thị, hắn cần phải xác thực lại một chút.
Việc này có hơi quá, giống như dùng dao mổ trâu giết gà vậy.
“Cứ để đội của luật sư Trần ra tay, ra tay mạnh hết sức cho tôi, không cần hỏi lại.”
“Vâng ạ.”
An Kính đang cáu kỉnh, lúc này chỉ muốn tống cái tên Trương Tất Phong đó
vào tù. Dẫu biết tội của hắn kịch khung cũng không vào tù được, nhưng
cơn ấm ức này hắn nuốt không trôi, à đúng hơn là hắn nuốt không trôi dùm Lâm Tô Tô.
Nếu Lâm Tô Tô biết sẽ phải giơ ngón tay cái với ông sếp tốt bụng nhà mình mất.
Tinh tinh….
Tiếng tin nhắn quen thuộc lại tới. Trong cơn cáu bẳng, An Kính thật sự không
có hứng thú nhưng nhìn thấy người gửi tin nhắn là ai. Hắn liền hứng thú.
“Trưa nay chủ tịch đã ăn gì thế? Trưa nay tôi ăn cơm niêu. Rất ngon.”
Hình ảnh… hình ảnh….
Nhìn những hình ảnh bát cơm niêu thơm lừng nóng hổi, An Kính tự dưng thấy
ruột gan cũng cồn cào. Cơn tức dần dần được thổi bay đi, thay vào đó là
cơn đói bụng cũng niềm yêu thích dâng tràn qua khoé môi cười không thể
che giấu.
“Thư kí Trương, cậu đặt cho tôi một phần cơm niêu. Tôi tranh thủ ăn rồi chiều làm việc.”
“Vâng ạ.”
Trương Tuệ đang trăm tính vạn cách để chủ tịch dùng bữa trưa, nghe thế thì
mừng như bắt được vàng. Phải biết chủ tịch có một tật khá xấu là khi đói sẽ dễ cáu bẳng, cho nên tuyệt đối không thể bỏ bữa, nếu không cấp dưới
như họ khó sống lắm a.
Nhìn thấy khoé môi cười của chủ tịch, tuy
rất nhẹ nhưng cũng đầy dịu dàng, Trương Tuệ liền hiểu mọi chuyện. Xem ra vẫn là thư kí Lâm có cách. Chỉ vào tin nhắn đã có thể thay đổi được tâm trạng của một người.
Sự chân thành của cậu ấy đã vuốt ve những cảm xúc lên xuống thất thường của An Kính.
An Kính nhìn bàn cơm niêu đầy đặn trước mắt, hí hoáy chụp một bức ảnh thật đẹp, sau đó nhắn tin với người bên kia.
“Thật trùng hợp, hôm nay tôi cũng ăn cơm niêu. Cơm rất ngon.”