“Wow…. Hoá ra An tổng là nhà đầu tư của nhà hàng này. Thế thì sau này có thể
nhờ anh chiếu cố bạn tôi rồi. Sắp tới cậu ấy sẽ thường xuyên làm việc ở
chỗ này đấy.”
Lâm Tô Tô lập tức bắt lấy cơ hội, kéo Vương Hoài đang rụt rè phía sau lên giới thiệu. An
Kính lần đầu trải nghiệm cảm giác há miệng mắc quai, nhưng lúc này hắn
đâu thể nào nói là tôi nói dối được. Trong đầu tìm hàng tá cách để có
thể hùn vốn vào nhà hàng.
“Khụ… thế cậu đến đây làm gì thế? Tôi nhớ sảnh ăn là bên sảnh 1 mà. Hướng này là…”
Cuối cùng cũng đi vào chính sự, An Kính lóng nga lóng ngóng một hồi cũng nhớ ra mình cần hỏi chuyện, cho nên vụng về dẫn chuyện. Ai ngờ Lâm Tô Tô
cũng không nghĩ nhiều mà thật thà đáp trả.
“À, hôm nay Tiểu Hoài nhà tôi được mời đến đây nấu ăn trên tầng 12 của nhà
hàng này. Tôi muốn đến thưởng thức a. Với tư cách là một người bạn, tất
nhiên phải cổ vũ hết sức mình rồi đúng không?”
Tiểu Hoài nhà mình?
An Kính nghiến răng. Nếu không phải Vương Hoài nhìn có hơi cù lần, không
thông minh cho lắm, anh đã nghĩ tên này chắc mẩm có ý xấu với Lâm Tô Tô
rồi. Nhưng nhìn đi nhìn lại, thì người có vẻ chủ động hơn lại là thư kí
Lâm nhà hắn.
Nhưng mà, đi ăn
nhà hàng thì có cần ăn mặc đẹp như thế này không nhỉ? Lại còn đeo chiếc
khuyên tai lấp lánh thu hút mấy ánh nhìn tứ phía của đủ loại nam giới
nữa chứ.
An Kính lúc này mới
phát hiện. Lâm Tô Tô thường ngày trông khá bình dị trong chiếc sơ mi
trắng, khi ăn diện lên cũng cực kì thu hút.
Cũng là lần đầu tiên trong đời, An Kính nhận ra được tác dụng phụ của việc
thiết kế khuyên tai quá đẹp. Có nên nói lại với phòng thiết kế không
nhỉ? Mà nói họ chắc gì đã hiểu được ý mình đâu?
“Khụ khụ khụ…”
Trương Tuệ bên cạnh ho sụ sụ điên cuồng, cố gắng bắt lấy chút tiềm thức ít ỏi của ông chủ nhà mình.
Chủ tịch, ngài đừng có nhìn tai người ta nữa được không? Ai không biết lại tưởng ngài sắp cắn rớt tai của Lâm Tô Tô đấy.
Cuối cùng sau ba đợt ho “giả trân” của thư kí Trương thì An Kính cũng sực tỉnh bản thân mình có chút thất lễ.
“Nêu được, để tôi mời cậu bữa tối nay được không? Sẵn tiện tôi cũng khảo sát tình hình nhà hàng luôn.”
“Vậy thì ngại quá.”
Tuy ngoài miệng nói như thế nhưng thực ra trong mắt của Lâm Tô Tô lúc bây
giờ đã dán mấy chữ mau mau mời tôi đi. Dù sao đây cũng là nhà hàng cao
cấp, nếu ăn uống thoả thê thì có hơi đau ví đó.
“Không cần phải ngại. Đây là việc tôi nên làm.”
Nói rồi, An Kính đưa tay tư thế mời. Lâm Tô Tô cũng vì mấy món free sắp tới được sếp đãi nên càng trở nên hào hứng, dung dăn dung dẻ đi phía trước. Nếu cậu thật sự là con mèo nhỏ, có lẽ giờ đuôi đã sớm quẩy tứ phương
tám hướng rồi.
An Kính nhìn
thấy bộ dáng đáng yêu vui vẻ của người đi phía trước. Không hiểu sao
trong lòng lại có chút nôn nao, hoàn toàn quên mất mục đích đêm nay mình đến đây là gì.
“Chủ tịch à, còn Chu tiểu thư thì sao?”
“Cậu báo một tiếng với cô ấy đêm nay tôi có việc đột xuất.”
Quăng cho thư kí Trương một
câu, An Kính vội vàng đi theo Lâm Tô Tô. Thỉnh thoảng lại nói chuyện một hai câu tỏ vẻ thân thiết lắm.
Trương Tuệ thở dài bất lực. Đành vậy, dù sao đó cũng là ông chủ mình.
...***...
Hình thức nấu ăn tối nay có chút đặc biệt. Bếp mở nên thực khách có thể nhìn thấy đầu bếp đang nấu món ăn gì.
Trong lúc Vương Hoài đang vào trong chuẩn bị thì Lâm Tô Tô và An Kính chọn
một bàn gần không gian bếp để ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên Lâm Tô Tô
đi ăn theo hình thức này cho nên cậu có chút hí ha hí hửng, cứ cười tủm
tỉm suốt thôi.
Trong lúc Lâm Tô Tô thưởng thức khung cảnh xung qainh thì An Kính như có như không mà
nhìn cậu. Hắn cảm thấy chắc chắc bản thân phải điên rồi nên mới có thể
nhìn mãi vành tai kia mà không biết chán là gì.
Lâm Tô Tô cuối cùng cũng cảm nhận được ánh mắt của ông chủ mình liền cười
tươi đáp lại. An Kính vội vàng tránh né, nhìn ngó xung quanh như không
có gì.
Thật là ngại ngùng a.
“Khụ…chủ tịch… dạo này ngài tránh né tôi đúng không? Sao vậy? Tôi làm gì sai sao?”
Mắt của Lâm Tô Tô tròn tròn, lúc này đây lại mang đậm hương vị uỷ khuất.
Làm cho An Kính trong lòng như có vạn con kiến đang bò lổm ngổm ngứa
ngáy cực kì.
Cậu càng nhìn hắn
bằng vẻ mặt đáng thương đó, càng khiến An Kính cảm thấy bản thân quả
nhiên là một kẻ tàn ác nỡ làm tổn thương người khác, không xứng đáng
được tha thứ.
“À, không có.. chẳng qua dạo này tôi stress một chút nên thái độ có không tốt với cậu, cậu đừng để trong lòng nhé.”
Thái độ thành khẩn của An Kính tất nhiên là làm Lâm Tô Tô vừa lòng rồi. Cậu
cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn tin vào mấy lời nói xạo của chủ tịch
rồi gật đầu cười.
“Không sao, tôi hiểu mà. Vì là chủ tịch nên ngài tất nhiên có nhiều nỗi lo rồi. Không giống như tôi… bla bla bla….”
Sau đó là một màn độc thoại mười nghìn câu của Lâm Tô Tô. An Kính ngồi bên
cũng không ngắt lời. Anh biết là cậu nói nhiều lắm nhưng không ngờ là
cậu có thể tự mình mua vui bằng việc nói nhiều như thế.
Chẳng sợ không có người nghe, Lâm Tô Tô có thể tự mình chìm đắm trong những
câu chuyện của mình. Từng ánh mắt cử chỉ của cậu đều toát lên vẻ hạnh
phúc ngập tràn.
Điều này làm An Kính say mê đến không cách nào dứt ra được. Hắn không còn nghe rõ nội
dung câu chuyện của cậu là đến đâu nữa rồi. Sự tập trung cua hắn hoàn
toàn là ở cánh môi nhỏ đang liên tục đóng mở không ngừng kia.
Thật kì lạ, sao cậu ấy có thể nói chuyện hăng say đến như vậy nhỉ?
Thật kì lạ, sao Lâm Tô Tô có thể đáng yêu vậy nhỉ?