Người bán hàng thấy Dương Gia Nghi tin tưởng mình như vậy, nụ cười trên
mặt cô ấy lớn, nhìn thiếu nữ trước mặt càng thuận mắt. Nếu không phải
bây giờ quá bận, cô nàng còn muốn kéo Dương Gia Nghi tâm sự một lát đấy.
Đây có phải là nhất kiến như cố không?
Dương Gia Nghi không làm phiền người bán hàng. Cô chào tạm biệt rồi ra về.
Một tay cô xách bao đồ lớn, tay còn lại thì xách cái túi chăn. Vậy mà
bước đi như bay, tưởng chừng còn nghe được cả tiếng gió.
Mua sắm khiến tâm trạng con người ta vui vẻ hẳn.
Cô gái nhỏ hướng về phía cửa huyện. Nơi đó đang đậu dăm ba chiếc xe bò.
Chỉ cần năm mao thì có thể thuê một chiếc để đưa về đến tận cổng nhà.
Mới đi được vài bước, Dương Gia Nghi đã thấy bóng dáng quen thuộc của thím Lan. Có điều, dường như thím ấy chẳng mấy vui vẻ.
Cô gọi lớn: "Thím ơi!"
Thím Lan quay đầu, thấy Dương Gia Nghi thì dừng lại, đổi hướng bước về phía
cô. Khi đến gần, thím Lan với tay muốn xách phụ nhưng Dương Gia không
chịu. Cô né người sang một bên.
"Không sao đâu thím, nó không nặng lắm, cháu vẫn xách được ạ."
Không phải là cô sợ thím Lan động vào đồ của mình, mà là vì thím đã lớn tuổi, lần trước lại bị tai nạn nứt xương, cô không yên tâm để thím xách nặng.
Thấy vẻ mặt của thím hơi rầu rĩ, cô hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Thím Lan thở dài: "Bé Mai chuẩn bị kết hôn, vừa hay thím gom được ít phiếu
vải và phiếu bông nên muốn mua một cái chăn để cho nó làm của hồi môn.
Ai dè bên này năm nay bông cung không đủ cầu, có tiền có phiếu cũng
chẳng mua được."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Dương Gia Nghi
mới biết, người ở quê bây giờ kết hôn thường đặt lễ hỏi và của hồi môn
là ba chuyển một vang. Ba chuyển là đồng hồ, máy may và xe đạp. Còn một
vang là radio. Nhưng những thứ này rất khó được, chỉ số ít những gia
đình khá giả mới có thể chuẩn bị, phiếu của chúng cũng hiếm nữa.
Các gia đình khác có điều kiện kém hơn thì có thể đặt mua bàn ghế, tủ gỗ,
rương gỗ cho đôi vợ chồng trẻ. Những thứ này cũng có giá trị cao.
Mà ở đất Bắc này, có một loại vật dụng vừa hữu ích lại vừa đắt đỏ, nhà
trai nhà gái nếu chuẩn bị được thì cũng trở thành đối tượng hâm mộ của
mọi người, đó là chăn. Không phải chăn mỏng thông thường, nó là loại
chăn dày đặc trưng của người phía Bắc, hơn nữa nếu là màu đỏ thì càng
tuyệt.
Thím Lan muốn mua chính là loại này. Bé Mai tên đầy đủ là
Hoàng Thu Mai. Năm nay mười tám tuổi, là con gái út của đội trưởng thôn
Hoàng Gia. Tính ra là cháu chồng của thím Lan.
Thím Lan chỉ có
mỗi một cậu con trai nên thích mấy đứa cháu gái lắm, nhất là đứa cháu
út. Năm nay Hoàng Thu Mai kết hôn, nhà trai ra lễ hỏi là một cái máy
may, một cái đồng hồ và một cái radio. Đội trưởng cũng gom góp mua thêm
một cái xe đạp làm của hồi môn cho đủ bộ.
Thím Lan suy nghĩ hồi
lâu mới nghĩ ra đưa chăn. Như vậy cô dâu mới sẽ không cần dùng chăn cũ
khi về nhà chồng. Bên họ nhà trai cũng chẳng thể khinh thường.
Phải biết một chiếc chăn mùa Đông chẳng hề rẻ. Nói không ngoa thì giá của nó đã ngang ngửa với giá của chiếc xe đạp rồi.
Ai có ngờ đâu, có tiền cùng phiếu nhưng không có hàng để mua.
Thím Lan bỗng chốc rầu thối ruột. Đến nước này, thím chỉ có thể đưa tiền để Hoàng Thu Mai áp đáy hòm.
Dương Gia Nghi im lặng nghe, trong lòng lại âm thầm tính toán. Cô dừng bước, gọi khẽ: "Thím..."
Thím Lan cũng đứng lại, đưa mắt dò hỏi. Dương Gia Nghi ra hiệu thím cùng mình nép vào trong góc.
"Thím xem cái này."
Cô nhìn trước nhìn sau, thấy không ai để ý bèn mở túi vải ra. Mắt thím Lan rực sáng. Thím giơ tay sờ vào lớp vải bên ngoài. Không sờ thì không cảm thấy gì, chỉ cần vừa chạm vào thì thím lập tức biết được đây là đồ tốt.
"Cháu mua ở đâu thế?" Thím nhỏ giọng.
Dương Gia Nghi cười cười, nháy mắt tinh nghịch: "Thím còn muốn mua không?"
Thím Lan thấy Dương Gia Nghi không trả lời thì biết thứ đồ này không phải
mua từ Cung Tiêu Xã hay cửa hàng Bách Hoá. Cũng đúng thôi, lúc nãy thím
dạo một vòng, nếu có bán thì thím đã gặp được rồi.
"Kích cỡ bao nhiêu vậy cháu?"
"Dạ, dài hai mét rưỡi, rộng ba mét, bông có sáu cân."
"Có phiếu một trăm ba, không phiếu một trăm rưỡi."
Đừng nhìn một trăm mấy một cái chăn mà chê đắt, giá này đã rất hợp lý. Khi
nãy Dương Gia Nghi dạo cửa hàng Bách Hoá, cô để ý thấy một cái áo mỏng
đã hai đồng tiền, quần ba đồng, áo khoác có bông thì ba mươi còn những
cái chăn mỏng dính sử dụng vào mùa hè đã là năm mươi đồng rồi.
Vải thời này rất đắt. Bởi vậy mới có việc một bộ quần áo được mặc chín năm: mới ba năm, cũ ba năm, khâu khâu vá vá lại ba năm. Người bình thường
thì rất tiếc tiền mua quần áo mới, quanh năm suốt tháng chưa thêm được
một bộ là vậy.