Lưu Tố Ngọc ngước lên nhìn hắn, sinh ra với tư cách là một tiểu thư của
Lưu gia không cho phép cô khuất phục trước bất cứ ai. Bản thân cho dù có run sợ đến mấy, nhưng khi thân thể lấy đủ dưỡng khí và bình tĩnh, một
lần nữa, cô vẫn đứng dậy, hiên ngang đứng song song với hắn.
Trong căn phòng nồng nặc mùi sát khí, khiến người ta không khỏi rùng mình khó thở. Nhưng có khó thở thì sao? Tôn nghiêm không cho phép cô tỏ ra nhún
nhường yếu đuối trước đối phương. Hai đôi mắt nhìn chằm chằm nhau, kẻ
tám lạng người nửa cân, kẻ khinh thường người giận dữ, không ai chịu
thua trước ai.
Hắn không nói không rằng, một thân ngang tàn
ngoảnh mặt quay đi. Một lần nữa, trở lại chiếc ghế quyền lực nhất tập
đoàn Hạ thị, chỉ sau chức Chủ tịch mà hắn vẫn luôn hăm he muốn chiếm.
Hai chân dài bắt chéo lại với nhau, đầu hắn đặt lên cánh tay gá, lên
thành ghế, ánh mắt dần trở nên sắc bén, không còn ý khinh thường mà dần
biến thành sự cảnh cáo dành cho kẻ không biết tôn ti trật tự.
Lưu Tố Ngọc vẫn cứ đứng chôn chân tại nơi ấy, ánh mắt như muốn một đao giết chết kẻ dám đạp đổ lên sự kiêu hãnh suốt 20 năm cô xây dựng, bàn tay vô thức nắm chặt đến mức đâm vào da thịt muốn cả rỉ máu tươi.
Chỉ
có điều khiến người ta không ngờ, khuôn mặt vốn dĩ đầy lạnh lùng của Vi
Vũ bỗng chốc nở nụ cười dịu dàng, lại đầy giả tạo. Đến Tố Ngọc cũng phải giật mình, nếu không phải vì khuôn mặt ấy, chỉ sợ chính cô cũng không
dám tin vào mắt mình, như thể hắn vào một phút trước so với con người
hiện tại, hoàn toàn không phải một người.
Nhưng tới khi giọng nói ấy phát ra, không cao không trầm, không nhanh không chậm, vô cùng bình
thản, tựa hồ là một vị vua cao quý và Hạ thị chính là vương quốc của
hắn. Mặc hắn tung hoành, mặc hắn cao ngạo, không một ai dám lên tiếng
cản trở.
- Bây giờ, Lưu tiểu thư có thể trả lời câu hỏi của tôi rồi chứ?
Lời nói ấy khiến Tố Ngọc chợt bừng tỉnh, tặt lưỡi, rồi trầm lặng ngồi xuống sofa. Có điều, dáng ngồi không còn tùy tiện như ban nãy, vô cùng đơn
giản bắt chéo chân nhưng lại toát lên vẻ kiêu sa bởi vẻ ngoài xinh đẹp
như viên ngọc phỉ thúy. Dù có vẻ điềm tĩnh hơn thì lời nói vẫn luôn độc
miệng:
- Không hiểu sao anh lên được chức Tổng giám đốc này được
hay thế? Dĩ nhiên là chuyện liên hôn giữa tôi với anh rồi, chẳng lẽ giữa tôi với bố anh à?
Đối diện với lời nói dèm pha kia, hắn cực kỳ bình tĩnh, đáp:
- Còn cô, cô đã lên được chức đó chưa của Lưu thị chưa? Mà hình như cô
Lưu đây còn có tham vọng xa hơn thì phải, còn muốn thành phu nhân của Hạ gia mà đúng không? Nếu vậy tôi sẵn sàng tác hợp cho hai người. Dù gì so với việc gọi cô một tiếng "vợ" thì tiếng "mẹ kế" cũng đỡ gượng miệng
hơn.
Lời nói của hắn như thách thức mà Tố Ngọc cũng không chịu thua, đáp lại:
- Vậy anh muốn tôi làm mẹ anh à. Nếu vậy anh phải học cách tôn trọng mẹ mình chứ.
Hạ Vi Vũ dường như bị chọc cười mà lớn tiếng cười, là nụ cười giễu cợt trước lời nói của đối phương.
- Là "mẹ kế" chứ không phải là "mẹ". Loại người như cô cũng xứng làm mẹ tôi sao?
- Xứng hay không phải đợi bố anh nói, đâu tới lượt anh.
- Bố tôi già rồi, cũng cổ hủ rồi, loại con gái đáng tuổi con ông ấy như cô, làm gì có chuyện để mắt tới.
Lưu Tố Ngọc cũng không muốn dây dưa với kẻ khiến cô ngứa mắt ấy, trực tiếp đứng dậy quay đi, cũng không quên nói thêm:
- Vậy anh nghĩ loại đàn ông như anh có thể lọt vào mắt tôi được à? Hôm
nay tôi tới đây để thông báo thôi. Không muốn đôi co với loại như anh.
Khi đang tính bước đi, cô chợt nhớ tới gì đó, bỗng nhiên quay người lại.
- À...hẹn không gặp lại. Asshole!
Trước câu chửi thề, hắn chẳng có chút biểu cảm gì là sẽ tức giận, chỉ chậm rãi nói lời tạm biệt.
- Bye.....
Sau đó còn không quên bồi thêm một câu:
- Bitch!
Chiếc cửa vô tội bị sự tức giận thẳng thừng đóng thật mạnh để xả hoả giận trong lòng.
Nhưng Lưu Tố Ngọc không hề hay biết, cô thật sự thành công rồi, thành công
khiến Hạ Vi Vũ tức điên người. Cái liếc nhìn sắc lẹm điên cuồng đăm đăm
phía cánh cửa là muốn giết chết kẻ dám thách thức lòng kiên nhẫn của
hắn.