Bỗng nhiên, từ đâu một chiếc xe Roll Royce màu đen từ phía sau chạy đến, nhưng khác lúc trước, lúc gần tới cậu thì chậm dần rồi kính xe cũng dần hạ xuống. Một giọng nói quen thuộc từ chiếc xe phát ra:
- Lam Hạ, trời mưa lớn như này sẽ bệnh đấy, lên xe đi, tôi chở về.
Nghe có người gọi mình, đặc biệt là cái giọng nói khó quên này, cậu vô thức dừng chân, hướng mắt về phía giọng nói phát ra.
- Vi Vũ?
- Lên xe đi nhanh lên, bệnh bây giờ.
Ánh mắt hắn không sắc sảo như mọi ngày, bây giờ chỉ còn sự lo lắng bao vây
lấy, như thể hắn đang rất lo lắng cho cậu vậy. Nhưng trái ngược với sự
lo lắng ấy, Lam Hạ lại rất bình tĩnh, tựa hồ cái thân thể đang run rẩy
vì lạnh ấy chẳng phải của cậu. Cậu nhìn một lượt vào nội thất sang trọng của con xe rồi lại nhớ dáng vẻ thê thảm trong mưa của bản thân, liền
cảm thấy không xứng.
- Dạ thôi ạ, tôi cũng đã dầm mưa quen rồi, anh cứ về trước đi, không cần lo cho tôi.
Nói xong, không cần nghe hắn nói, cậu liền đi mất, hắn nhìn theo liền cau mày, thở dài một hơi.
- Thiệt tình.
Dù trời đang đổ cơn mưa lớn, hắn cũng chẳng ngần ngại gì, mặc kệ cả bộ
vest đắt đỏ của bản thân, liền mở cửa xe lấy chiếc ô từ cánh cửa mà chạy đến chỗ cậu.
(Ô nó như này nha)
Chưa gì liền có thể bắt kịp được cậu, hắn nắm cánh tay gầy gò từ phía sau,
kéo mạnh ra đằng sau. Dáng vẻ đã không còn kiểm soát được sự bình tĩnh
vốn có, tức giận mắng mỏ:
- Chính mưa cậu đã nói mưa như này dễ
bị cảm rồi còn gì? Sao nói người khác được còn bản thân lại bỏ bê chứ?
Đi mưa đã không nói rồi, ít nhất khi tôi gọi cậu lên xe cậu phải lên
chứ? Cậu muốn tôi phải lo đến khi nào đây hả?
Đối diện với sự tức giận vô cớ của hắn, cậu không khỏi hoang mang và sợ hãi, giọng nói run
rẩy vì cái lạnh khó khăn phát ra tiếng.
- Tôi xin lỗi.
Chu Lam Hạ cũng không biết bản thân đã phạm phải lỗi gì, chỉ theo thói quen nhận lỗi về bản thân cho qua chuyện. Ấy vậy mà, nó không những không
khiến cho hắn nguôi giận mà còn tức giận hơn.
- Đã lạnh đến như thế rồi, còn từ chối tôi.
Lời vừa dứt, lập tức kéo mạnh cậu vào xe, thậm chí cậu còn chưa kịp phản ứng bản thân đã ngồi trên xe.
- Bật máy sưởi lên giúp tôi!
- Dạ tổng giám đốc.
Cậu ngồi trên xe, nhìn nước mưa dính trên quần áo của bản thân chảy xuống nội thất đắt tiền trong xe, lòng không khỏi xót ruột.
- Nội thất này đắt tiền để nước mưa dính lên thì sẽ hư mất.
- Tới bây giờ còn quan tâm mấy thứ đó, chuyện này có người khác lo, không bắt cậu đền tiền đâu.
Rõ ràng lời nói thì không trách mà giọng nói lại cực kỳ trầm, cậu biết
không phải là trách việc này, là vụ ban nảy, rõ ràng là cậu cũng chỉ
muốn tốt cho hắn liền quay sang trách cậu. Chiếc xe này đâu phải là rẻ,
nội thất càng không rẻ, vậy mà bị dính nước, chẳng phải sẽ rất sót tiền
sao. Nhưng khi cậu lén nhìn lên hắn thì lại thấy cả áo vest cùng mái tóc đã ướt sủng, thế mà hắn không quan tâm, vẫn lạnh lùng không nói gì quay sang phía kia, có lẽ là rất tức giận.
Càng nhìn hắn cậu càng cảm thấy tội lỗi, ban đầu là nghĩ cho hắn thế mà lại thành ra thiệt hại cho hắn. Vì sợ hắn chán ghét cậu nên Lam Hạ chỉ dám ngồi im lặng. Roll
Royce nổi tiếng với khả năng cách âm siêu tốt, khiến không khí đã yên
tĩnh như tiếng rừng xanh thăm thẳm nay càng thêm nặng nề.
Dù máy
sưởi đã được bật, cũng không khiến cái lạnh giá của nước mưa vơi bớt.
Chu Lam Hạ cũng chỉ dám âm thầm chịu đựng, không một lời oán than, càng
sợ đối phương vì bị mình làm phiền sinh ra khó chịu.
Đường đường là thiếu gia nhà giàu, lại chấp nhận từ bỏ tất cả mà sống một đời cơ
cực, hiểu chuyện đến đau lòng. Cậu chỉ lo cho một món đồ nội thất mà
quên rằng bản thân bị ướt đẫm dưới cơn mưa, sợ món đồ ấy bị hư hỏng,
càng sợ bản thân không có tiền đền, cũng càng sợ người khác sẽ bị cậu
làm phiền mà ghét bỏ cậu.
Nhưng con người quá hiểu chuyện thường
đều phải chịu cảnh thiệt thòi. Cũng giống như một đứa trẻ, nếu quá hiểu
chuyện thì thường không có kẹo vậy.