Người hầu thông minh lập tức cảnh giác đứng dậy, bên ngoài cửa sổ, có một người nam nhân đang đi tới, trên tuyết còn có vết máu.
Ngọc Yên cũng đã thấy người đi đến là ai, sau một hồi kinh ngạc, vẻ mặt nàng đã lấy lại bình tĩnh, thậm chí còn có chút không sợ hãi.
Người tới chính là Thiên Đế đời trước Tông Nguyên.
"Không biết thần quân đến, thần đã không nghênh đón từ xa, không biết thần
quân đêm khuya đến đây, là có việc gì." Nàng cúi đầu chào hỏi.
Lúc này thần sắc Tông Nguyên đã tỉnh táo, hoàn toàn khác so với sự điên
cuồng hiểm ác khi ông ta giao đấu với Mẫn Húc vào tối hôm đó.
Tông Nguyên dùng y phục lau vết máu trên tay, nói: "Bổn quân lần này tới đây là muốn mong đế phi cứu giúp một người."
* * *
Ngọc Ánh sau khi nhìn thấy A Chước tự xóa đi thần thức, sau đó cùng Thư Hữu rời khỏi.
Đồng thời, nàng nhìn thấy bản thân sau khi bị xóa đi thần thức thì thần sắc
hiện ra vẻ đau đớn, nàng nhìn kỹ trên vai có một vết thương, nàng nhớ
đến cách mấy ngày trước Mẫn Húc có nói với nàng là trên vai nàng có một
vết sẹo.
Có vẻ như đây là dấu vết còn lại sau khi bị A Chước xóa đi ký ức.
Đột nhiên nàng cảm giác bên cạnh xuất hiện một người, nàng quay đầu lại
nhìn, đó chính là Thư Hữu, là Thư Hữu mang trong người Côn lực.
"Có phải là lúc đó ngươi đã nghe thấy được lời cầu xin của ta phải không?" Nàng hỏi.
Thư Hữu lắc đầu đáp: "Không phải, thứ mà ta nghe thấy là lời cầu xin của A Chước."
Nàng sững người một lúc: "Con bé đã cầu xin điều gì?"
"Vừa rồi như ngươi đã nghe nói, con bé muốn ngươi và nó đều phải sống thật tốt."
Nàng trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Mấy năm nay, con bé luôn ở trong bí cảnh sao?"
Thư Hữu gật đầu.
"Cám ơn ngươi đã chăm sóc cho con bé."
"Con bé là con gái của ta, không cần phải cảm ơn."
Ngọc Ánh nhìn người nam nhân trước mặt, nàng không biết gì về hắn ta, chỉ
nghe Ninh Quân nói, hắn ta từng yêu một người nữ nhân ở trần gian, sau
đó người nữ nhân đó chết đi nhưng lại không đi vào luân hồi, hơn nữa hắn ta cũng bị Bằng lực một nửa khống chế, mà Bằng lực lại ham chiến, thích giết chóc, nên hắn ta bèn cảm thấy không còn hứng thú với sự sống, cho
nên đã tự sát.
Nhưng hắn ta lại không ngờ rằng, tiên thần sau khi chết đi không thể hoàn toàn biến mất, bọn họ sẽ bị nhốt vào trong bí
cảnh, nếu như không được người như Ninh Quân cứu giúp, thì mãi mãi cũng
không thể nào thoát ra ngoài.
Lúc đầu hắn ta vốn dĩ cảm thấy rất
cô độc và khó khăn, chỉ là sau đó do bản thân ảnh hưởng quá lớn đến bí
cảnh, nên hắn ta cũng có một chút quyền chủ động, nhưng hắn ta vẫn tự
nguyện bị nhốt ở trong bí cảnh, chỉ là sau khi hắn ta nghe được lời khẩn nguyện từ một người có năng lực Bằng, vì vậy hắn ta mới đến hoang sơn
này.
Người này, hắn ta từ đầu đến cuối đều trong sạch, đúng là tạo hóa trêu người.
"Ta phải làm như thế nào mới có thể ra ngoài." Nàng lên tiếng hỏi.
Thư Hữu ngửa đầu nhìn trời: "Chỉ cần làm ta trọng thương."
Đây là không gian trong cơ thể của Bằng, căn bản tìm không ra cơ thể chính
của hắn ở đâu, hiển nhiên không thể làm cho hắn ta bị thương, chỉ có thể tìm cách ở bên ngoài, nhưng mà cần phải hành động thật nhanh, nếu không càng ở đây lâu thì sẽ càng nguy hiểm.
Ngay khi nàng cố gắng tìm
kiếm một khe hỡ, nàng lại phát hiện Thư Hữ đã biến mất, một lúc sau,
không gian đột nhiên như bị bóp méo, sau đó, một lực cực lớn lại kéo
nàng lên không trung.
Sau đó nàng nặng nề ngã xuống đất.
Cũng trong lúc này nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, bèn khó khăn đứng
dậy thì thấy Thư Hữu và Mẫn Húc va chạm mạnh vào nhau rồi cùng ngã
xuống, trước ngực Mẫn Húc có một lỗ thủng lớn, Thần Thủy kiếm cũng bị
gãy đi một khúc, còn Thư Hữu thì bên một nửa đầu đã bị chém nứt ra nhìn
vô cùng khiếp sợ.
Sau khi hắn ta rơi xuống đất, trong một phút
nhất thời hắn khôi phục lại thần thức nhìn về phía A Chước: "Giết ta đi, sử dụng phương pháp ta đã dạy cho con."
A Chước lắc đầu khóc: "Con không muốn, con muốn cha được sống."
Thư Hữu ánh mắt dữ dằn: "Ta không phải là cha của ngươi, ngươi chỉ là món
đồ giúp ta giải tỏa buồn bực trong những năm tháng vô vị đó mà thôi,
không được phép khóc."
A Chước sửng sốt trong chốc lát, nhưng mà
để cho nó phải giết một người đã nuôi nấng và đồng hành cùng mình bốn
trăm năm, nó không thể nào làm được.
Thư Hữu tuy rằng đang dùng
hết sức mạnh để khống chế Bằng lực đang trong cơ thể, nhưng cuối cùng
hắn ta vẫn không thể áp chế được, trong khoảnh khắc đó, đôi mắt màu hổ
phách đã vụt tắt, con ngươi kim sắc lại xuất hiện, đầu của hắn lại khôi
phục trạng thái cũ.
Hắn ta nhếch mép cười, rất nhanh chạy về phía A Chước, bởi vì hắn ta vừa mới biết tên khốn mang trên người Côn lực
kia đã dạy cho A Chước cách giết hắn ta, cho nên hắn ta phải ra tay
trước.
Tuy hắn ta nhanh, nhưng đã có người nhanh tay hơn hắn.
Ngọc Ánh nhìn thấy hắn ta đang tiến về phía A Chước, nàng tay cầm thanh Ngọc Lân, sau đó đốt cháy nguyên đan lao về phía hắn ta, đầu của hắn ta bị
Ngọc Lân chém đứt, nhưng rất nhanh sau đó liền mọc lại.
"Vô dụng thôi, nhất định phải phong ấn đầu của hắn ta lại." Mẫn Húc lên tiếng nói.
Nhưng hộp phong ấn lại ở trong tay Ninh Nghi, nàng ta nhất định sẽ không dễ dàng giao ra.
Sau khi Mẫn Húc hồi phục lại, hắn ta dùng tay đánh phía sau Ngọc Ánh, nhưng may mắn nàng đã kịp thời tránh né, nhưng hắn ta vẫn có thể nắm bắt được vai của nàng, trùng hợp thay vai mà bị hắn ta bắt lấy lại là vai có vết thương của nàng.
Lúc này đây, phong ấn đã bị hủy, A Chước kêu
lên thảm thiết, thân hình nhỏ bé đau đớn nằm rạp xuống đất, ký ức như
thác lũ ùa về, cuối cùng con bé cũng nhớ ra Ngọc Ánh chính là mẫu thân
của nó.
Lúc này, Mẫn Húc lại tiến lên một bước, tiên lực đã bị
hắn dùng đến cực điểm, hắn tức thời di chuyển toàn bộ núi trong Khuy Sơn tấn công về phía Thư Hữu, vô số binh khí xuyên qua thân thể hắn ta, nếu với một tiên nhân khác chắc chắn sẽ không thể nào sống sót với đòn tấn
công này, nhưng Thư Hữu vẫn không ngừng hồi phục, hơn nữa lại càng ngày
càng khát máu, pháp khí của chúng tiên nhân đều không thể làm gì được
hắn ta.
Nhân lúc Mẫn Húc bị thương, hắn ta lần nữa lại tấn công A Chước, Ngọc Ánh và Mẫn Húc đều không màng tất cả ngăn cản hắn ta lại,
Mẫn Húc định dùng phép thuật để công kích hắn, nhưng Ngọc Ánh lại trực
tiếp đứng chắn trước A Chước.
Khoảnh khắc này đây, việc mà nàng nghĩ đến không phải là giết hắn ta, mà là không muốn con gái mình phải chết.
Thư Hữu tuy rằng bị Mẫn Húc làm cho bị thương lần nữa, nhưng tay của hắn ta trực tiếp xuyên qua người Ngọc Ánh, thậm chí còn muốn trực tiếp bóp
chết A Chước đang được Ngọc Ánh bảo vệ phía sau.
Dưới cơn đau dữ
dội, Ngọc Ánh siết chặt tay của hắn ta để tránh làm A Chước bị thương,
sau đó khó khăn nói với A Chước: "Chạy mau."
A Chước nhìn mẫu
thân đang liều mạng bảo vệ mình, nhớ lại quãng thời gian trước kia tuy
rằng khó khăn nhưng lại rất ấm áp khi hai mẹ con ở bên nhau.
Mẫn Húc nhìn thấy, hắn nhất thời không dám động, hắn sợ Thư Hữu một khi tức giận sẽ moi trái tim của nàng ra.
Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, Ngọc Ánh chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng, sau đó nàng nghe thấy tiếng hét của Thư Hữu, khi nàng
định thần lại thì bàn tay đâm vào tim nàng đã biến mất.
Mà A
Chước, lúc này đây đã hóa thành Bằng, hai mắt sáng như suối dưới ánh mặt trời, lại có màu không giống Thư Hữu và Mẫn Húc, có thêm một bông hoa
Điền trên trán, trên tay của nó là cánh tay của Thư Hữu vừa mới bị chặt
đứt.
Sau đó, nó từ trong miệng phun ra một ngọn lửa kim sắc, đem
cánh tay đốt cháy đi, hơn nữa chỗ tay bị chặt đứt của Thư Hữu cũng không có mọc lại.
Thư Hữu kinh ngạc nhìn tất cả, hắn ta không nghĩ tới rằng đứa nhỏ này có thể trực tiếp phế bỏ tay của mình.
Nếu vậy, đầu và cơ thể của hắn ta đều sẽ bị ngọn lửa này nuốt chửng.
Mẫn Húc đỡ Ngọc Ánh dậy, cho nàng uống Cửu Chuyển Kim đan, tuy rằng trái
tim không quan trọng bằng nguyên đan, nhưng nó ảnh hưởng không nhỏ đến
cơ thể của nàng.
"Đừng hại người nữa, ta không muốn giết ngươi,
ngươi nên quay vềbí cảnh đi." A Chước hét lớn, con bé biết người trước
mắt không phải là cha của nó, nó vẫn mong hắn ta sớm giác ngộ, quay đầu
là bờ.
Thư Hữu đương nhiên là sẽ không nghe theo, hắn ta muốn giết tất cả những người có mặt ở đây.
Hắn ta hét lên một tiếng, trong cổ họng phun ra một ngọn lửa, ngọn lửa đi
đến đâu thì tất cả đều bị đốt thành tro bụi đến đó, trong lúc nhất thời, dưới đống đổ nát truyền đến tiếng kêu thảm thiết, những tiên nhân bị
thương nặng không kịp chạy đi đều bị thiêu sống.