Ngọc Yên bởi vì bị xâm nhập hồn thức, bản thân bị thương không ngừng nôn ra máu, Ninh Nghi cũng không khá hơn là bao, vai trái suýt nữa thì bị
chặt đứt, cũng đang không ngừng chảy máu.
Nàng ta hiện tại mới
biết, bản thân đã xem thường nữ nhân có vẻ yếu đuối trước mặt, không ngờ pháp khí của nàng chính là vảy hộ tâm, hơn nữa đây là vảy hộ tâm của
Ninh gia bọn họ.
Là ai? Là của Ninh Vu sao?
Nếu như phải, thì đứa cháu trai của nàng ta đối với người mà hắn bị ép lấy lại có tình cảm sâu đậm như thế.
Ngọc Yên nhân cơ hội Ninh Nghi nhất thời không thể động đậy, bèn cố gắng
gượng người chạy thoát ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại có nữ nhân hồng y đứng canh gác, nàng chỉ đành dùng vảy hộ tâm phá đi phép thuật của
nàng ta.
Nàng ta lúc này vốn dĩ không phải đối thủ, Ngọc Yên liền xông lên phía trước, nhưng lúc này cũng đã cho Ninh Nghi cơ hội hồi
phục.
Ngọc Yên tận mắt nhìn thấy bản thân bị đánh vào trong thạch động lại một lần nữa, Ninh Nghi trong một khắc xuất hiện trước mặt
nàng, đưa tay lên tóm lấy cổ nàng.
"Thật là xem thường ngươi
rồi." Ninh nghi vừa nói xong bèn lôi Ngọc Yên trở lại chỗ cũ, đôi mắt
kim sắc định muốn tiếp tục dùng phép thuật khống chế nàng, nhưng Ngọc
Yên đã kịp thời nhắm mắt lại.
Nàng biết, trước khi nàng ta chưa lấy được chân tướng thì sẽ không giết mình, cho nên đã cận lực phản kháng.
Nhưng nàng chỉ là một tiểu đào tiên nho nhỏ, thì làm sao là đối thủ của nàng
ta, do hiện tại nàng ta chưa muốn giết nàng, nếu không nàng sớm đã bị
thịt nát xương tan rồi.
Ninh Nghi nhìn thấy nàng phản kháng bèn
cười nói: "Ta cứ tưởng ngươi vốn dĩ là một tiểu tiên nhút nhát, ai ngờ
cũng có chút khí phách, chỉ là nếu như ngươi càng phản kháng, thì ta
cũng sẽ không bận tâm mà cắt đi tứ chi của ngươi."
Nàng biết nàng ta không phải đang nói đùa với nàng, bèn không tiếp tục giả vờ bản thân mất trí nữa: "Ta với ngươi không thù không oán, tại sao lại muốn hủy đi danh tiết của ta?"
Ninh Nghi sửng sốt một chút: "Ngươi nhớ lại rồi à?"
"Nỗi đau khắc cốt thì làm sao có thể quên, chết cũng không thể nhắm mắt."
Ninh Nghi chỉ cười lạnh một tiếng: "Nói với ngươi cũng không sao, chúng ta
vốn dĩ không có ân oán gì cả, nhưng minh giới nhất định phải chết đi một người quan trọng thì bọn họ mới đi cứu, ta mới có thể đi tìm đáp án mà
ta muốn có, cũng không giấu gì ngươi, ta cũng phá hoại đi nhiều mối quan hệ giữa thiếu phi và thiếu quân, nhưng không ngờ cả ngươi và Ninh Vu
cũng bị kéo vào."
Lúc đó trong mắt nàng ta, tình cảm giữa thất
thiếu quân và thất thiếu phi tốt vô cùng, Ninh Vu và Ngọc Yên thì tình
cảm lại tệ nhất, nhưng cái ngày mà Chúc Long công kích minh giới, nàng
ta đã tận mắt nhìn thấy Ninh Vu bảo vệ Ngọc Yên như thế nào, Hỏa liên có năng lực đả thương người từ trong ra ngoài, đầu tiên là lục phủ ngũ
tạng, sau đó là bên ngoài, Ninh Vu khi đó vẫn là thiếu quân, lại bị đè
dưới thân Chúc Long một khoảng thời gian, nhất định bị trọng thương,
nhưng phản ứng đầu tiên của hắn không phải là lo lắng cho bản thân mà là lo lắng Ngọc Yên có bị thương hay không.
Lúc đó nàng ta mới biết, thứ mà khi xem vào mắt càng cảm thấy không có gì, ngược lại là thứ đáng trân trọng nhất.
Hiện tại việc Ngọc Yên sống lại, càng chứng minh phán đoán khi đó của nàng ta là đúng.
Ngọc Yên cảm thấy thật ngạc nhiên, nàng ta vừa nói cần phải có một người
quan trọng trong minh giới chết đi thì minh giới mới ra tay cứu giúp,
nhưng mà, bản thân nàng có gì mà quan trọng chứ?
Nàng chưa kịp
suy nghĩ nhiều, đột nhiên có vật gì nóng lướt qua mặt nàng, sau đó có
một bàn tay kéo lấy vai nàng, mang nàng bay lên, thoát khỏi sự khống chế của Ninh Nghi.
Nàng nhìn thấy người cứu mình là Vương Bá, thuộc
hạ thân cận của Ninh Vu, giờ khắc này, không biết trong lòng nàng có cảm giác như thế nào.
Nàng không muốn Ninh Vu tìm thấy nàng, nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể dựa vào người của hắn để cứu nàng ra.
Mà Vương Bá này cũng chính là đệ đệ sinh đôi với Vương Diễn, tên của hắn
ta tuy có chút hung dữ, nhưng lại là một nam nhân khôi ngô tuấn tú, thân thủ bất phàm, vửa rồi là do hắn chặt đứt đi cánh tay của Ninh Nghi để
cứu nàng.
Hắn không những phút chốc chặt đứt đi cánh tay của Ninh Nghi, mà còn có thể đưa nàng đến nơi an toàn, sau đó hắn khoác kiếm lên vai đưa nàng lao ra ngoài.
Khi cảm thấy cơ thể nàng có chút run rẩy, hắn trầm giọng nói: "Đế phi đừng sợ, đế quân đang trên đường đến đây."
Nàng nghe hắn gọi nàng là đế phi, mà Ninh Vu lại đang trên đường đến, nàng
bèn ý thức đưa tay lên che lấy bụng của mình, sau đó thấp giọng nói:
"Đừng nhìn vào mắt nàng ta."
Vương Bá lập tức hiểu ý nàng: "Vâng, xin đế phi bám chắc vào thuộc hạ."
Ninh Nghi một lúc bị hai lần đả thương, không khỏi tức giận, sau khi hồi
phục lại cánh tay bị cắt đứt, lập tức khởi động trận pháp, tượng phật
kia vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng nhiên sống lại, công kích Ngọc Yên và
Vương Bá, trong đó còn có Bùi Vân và cùng những tiên nhân khác xông lên
tiến về bọn họ, những người này đều bị nàng ta khống chế.
Vương
Bá lệnh cho những dạ xoa bảo hộ bên ngoài, nhưng không biết tại sao,
người nữ nhân mang mặt nạ kia chỉ cần hét lên một tiếng, thì tất cả dạ
xoa đều đồng bộ ngừng tay, mất đi ý thức, đến nỗi bản thân của hắn cũng
cảm thấy thần thức suýt chút nữa bị khống chế.
Hắn rất kinh ngạc, bởi vì năng lực này chỉ có người của Ninh gia mới có, bởi vì Ninh gia
trời sinh có năng lực này, cho nên hơn trăm vạn năm qua, bọn họ mới có
thể cai quản được minh giới.
Cũng trong một phút chốc, thanh bảo
kiếm của nàng ta đã đến trước mặt hắn, vì lúc nãy hắn chịu phải sự chi
phối bởi tiếng thét của nàng ta, hơn nữa hắn còn phải bảo vệ cho Ngọc
Yên, hắn đã không kịp né đi, ban đầu hắn cảm thấy phổi của hắn dường như bị kết băng lại muốn nổ tung, mỗi lần hô hấp đều lạnh lẽo, nhưng cũng
bởi một kiếm này mới khiến hắn nhất thời tỉnh táo lại, sau đó tránh được một đòn trí mạng từ nàng ta hướng về nguyên đan của hắn.
Ngọc
Yên không dám lơ là, lúc Vương Bá và Ninh Nghi đánh nhau, nàng cũng dùng vảy hộ tâm đánh lùi những người khác, sau đó dùng nó chặn đi một kiếm
của Ninh Nghi khiến cho Vương Bá và nàng có cơ hội thoát ra khỏi thạch
động.
Sau khi ra khỏi thạch động, Ninh Nghi không ngừng truy đuổi hai người họ, nhưng do có vảy họ tâm liên tục cản trở, nên nàng ta nhất thời không thể tiếp cận được bọn họ.
Vương Bá do lúc nãy bị
thương, vết thương nhất thời không thể tự lành, máu không ngừng chảy,
linh lực cũng giảm hẳn, có thể thấy thanh bảo kiếm lúc nãy thật là phi
phàm, tuy nó không giống như sát hồn đao của Ninh Vu có thể khiến cho
đối phương hồn bay phách tán, nhưng nó lại khiến cho linh lực bị mất dần đi, nếu cứ như thế, Vương Bá nhất định sẽ từ từ mất dần linh lực và
chết đi.
Nhưng lúc này đây, hắn chỉ muốn dốc hết sức mình để bảo
vệ sự an toàn của nàng, đây không chỉ đơn thuần là sự giao phó của đế
quân, mà còn bởi vì đế phi nàng từng có ơn cứu mạng đối với hắn, tuy
rằng có thể chính nàng cũng không nhớ.
Ngọc Yên nhìn thấy thần
sắc của hắn càng ngày càng tồi tệ đi bèn nói: "Ngươi mau đi đi, người mà nàng ta muốn là ta, ngươi không cần thiết phải vì ta mà hy sinh sinh
mạng của mình."
Nàng không muốn nợ nhân tình với minh giới.
Vương Bá lau đi vệt máu trên miệng, hắn muốn nói, người Vương gia có ơn báo
ơn, có oán báo oán, cho dù bản thân có mất mạng cũng sẽ không hối hận,
nhưng chỉ là có một số việc, giấu kín trong lòng là được, nếu nói ra thì sẽ càng phiền lòng.
"Quân lệnh khó cãi, đế phi không cần lo lắng đến thuộc hạ." Sau khi nói xong bèn dùng linh lực còn lại, đốt cháy
nguyên đan, cùng với sự trợ giúp của vảy hộ tâm, cuối cùng cũng thoát
khỏi sự truy sát của Ninh Nghi.
Nhưng đây cũng chỉ là nhất thời,
bởi vì hắn cũng không biết, bản thân còn có thể chóng cự được bao lâu,
hơn nữa, đế quân cũng không phải là đang trên đường tới.
Phù chú
truyền tin của hắn không biết tại sao lại không thể sử dụng được, giống
như đang bị thứ gì đó ngăn cản, vì vậy hắn đã phái hai thuộc hạ sau khi
rời khỏi kết giới này sẽ bắt đầu truyền tin, tuy rằng hai thuộc hạ của
hắn thân thủ nhanh nhẹn nhưng đế quân đến đây cũng cần phải có thời
gian.
Vì vậy, việc mà hắn phải làm đó là chóng cự được càng lâu càng tốt.