"Phu quân, chàng nghỉ ngơi trước đi, ta bóc quýt cho chàng."
Sau
khi Tô Nhược Uyển đi chăm Tiểu Quất về phát hiện Tiêu Tuần vẫn như cũ
đang xử lý công vụ.Thấy hắn dù sinh bệnh cũng không nghỉ ngơi, Tô Nhược
Uyển có chút lo lắng Tiêu Tuần ăn không tiêu liền bưng một đĩa quýt đặt
lên bàn.
"Không còn mấy ngày nữa là Tết rồi, công việc Nội Các
lại bận rồi, công vụ cần phải giải quyết ổn thoả trước khi hết năm, nếu
không sợ là có không ít quan viên phải đón giao thừa trong Nội Các."
Ngày thường nếu thấy Tô Nhược Uyển lại đây Tiêu Tuần nhất định sẽ dừng bút.
Nhưng lần này khi nói chuyện cây bút trong tay Tiêu Tuần vẫn không hề
ngừng lại. Tô Nhược Uyển thấy vậy gật đầu, cầm một quả quýt ngồi xuống
bên cạnh Tiêu Tuần.
Lột được một nửa, Tô Nhược Uyển nhịn không
được ghé đầu đến trước mặt Tiêu Tuần, thấy Tiêu Tuần đang phê duyệt tấu
chương, trong mắt nàng không khỏi hiện lên sự hứng thú.
"Phu quân, đây là tấu chương của ai? Vì sao lời phê bình nhiều hơn những tấu chương khác?"
Sau khi đút quýt đã bóc vỏ cho Tiêu Tuần, nàng đột nhiên phát hiện lời bình của Tiêu Tuần đã viết đầy một trang, so sánh với những tấu chương trước quả thực là cách biệt một trời một vực.
Ai ngờ nàng vừa hỏi xong bút trong tay Tiêu Tuần liền dừng lại, sau khi ăn hết quả quýt nàng đưa mới quay đầu nhìn nàng, "Phu nhân có phải cảm thấy chữ viết trên tấu
chương này có chút quen thuộc hay không?"
"Làm sao phu quân biết được?"
Tiêu Tuần nói xong làm Tô Nhược Uyển vô cùng khiếp sợ, nàng quả thật cảm
thấy chữ viết trên tấu chương thập phần quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời nàng lại không nghĩ ra đây là chữ viết của người nào. Tô Nhược
Uyển không khỏi ghé sát vào đánh giá Tiêu Tuần, thật sự không thể tưởng
tượng được hắn là từ đâu biết được suy nghĩ của nàng.
"Đây là tấu chương của nhạc phụ đại nhân."
Bộ dáng kinh ngạc của Tô Nhược Uyển làm khoé miệng Tiêu Tuần gợi lên ý
cười. Mà lời này hắn vừa nói xong, Tô Nhược Uyển lại cúi đầu nhìn tấu
chương. Tiêu Tuần nhắc như vậy Tô Nhược Uyển mới phát hiện đây đúng thật là chữ viết của cha nàng.
"Phu quân đây là đang lấy lòng nhạc phụ đại nhân sao?"
Trước kia Tiêu Tuần đều kêu cha là lão sư, hiện giờ trực tiếp đổi giọng gọi
nhạc phụ làm trong lòng Tô Nhược Uyển đột nhiên sinh ra một cảm giác
rung động. Lời trong miệng nàng cũng nói ra không cần suy nghĩ, nhưng
nói xong mới phát hiện bản thân dường như có chút tự mình đa tình.
Nhưng lời nói ra không thể thu hồi, trong lúc nhất thời Tô Nhược Uyển cực kỳ
thấp thỏm, biểu tình cũng không khỏi trở nên khẩn trương. Ai ngờ ngay
sau đó liền truyền đến tiếng cười khẽ của Tiêu Tuần.
"Phu nhân đoán đúng rồi."
Lời này thế nhưng thật ra làm Tô Nhược Uyển vô cùng ngoài ý muốn, vẻ thấp
thỏm nháy mắt biến thành kinh hỉ. Nửa quả quýt vốn bóc cho mình ăn lại
nhịn không được đưa cho Tiêu Tuần.
"Vậy phu quân cần phải cố gắng nhiều hơn, cha ta cũng không phải người dễ lấy lòng như vậy."
"Còn phiền phu nhân nói tốt cho ta mới được."
Sau khi Tiêu Tuần đặt bút xuống cũng cầm một quả quýt lên bóc vỏ. Bóc xong
dưới cái nhìn chăm chú của Tô Nhược Uyển đưa quýt đến bên miệng nàng.
"Nói thì dễ."
Khoé miệng Tô Nhược Uyển cong lên, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng. Nói xong
liền không chút khách khí há miệng cắn luôn múi quýt trên tay Tiêu Tuần, nhưng không để ý đầu lưỡi quét qua đầu ngón tay Tiêu Tuần.
Hành
động trong lúc lơ đãng làm ánh mắt Tiêu Tuần tối lại, nhưng nhìn Tô
Nhược Uyển bên cạnh hồn nhiên chưa phát giác cùng đống công vụ chồng
chất như núi, trong mắt Tiêu Tuần hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
"Phu nhân có muốn chia sẻ chút công vụ giúp vi phu không?"
Tô Nhược Uyển trong lúc vô tình câu dẫn thật sự làm Tiêu Tuần không có
cách nào tĩnh tâm xử lý công vụ. Vậy nên hắn liền sắp xếp chút việc cho
Tô Nhược Uyển để nàng giết thời gian.
Mà lời này vừa hợp lòng
nàng, nàng vốn thấy Tiêu Tuần xử lý công vụ rất vất vả, hiện giờ có thể
giúp được Tiêu Tuần, nàng đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
"Được nha. Vi phu muốn ta giúp chàng cái gì?"
"Ở đây ta có viết một ít sổ ghi chép hàng ngày, nàng chỉ cần đóng dấu lên là được."
Việc đóng dấu đáng lẽ phải để cho cấp dưới của Tiêu Tuần làm, nhưng hắn giả
cáo bệnh, mấy ngày nay còn chưa kịp mang những ghi chép này đến Nội Các. Hiện tại giao cho Tô Nhược Uyển hắn cũng đỡ phải đem đi Nội Các.
Tiêu Tuần đứng dậy đi đến một bên ngăn kéo lấy ra một chồng ghi chép cùng
con dấu, sau khi đưa cho Tô Nhược Uyển lại nói cho nàng biết phải đóng
dấu ở đâu.
"Chỉ cần đóng dấu vào trang cuối cùng là được."
"Phu quân cứ yên tâm đi, ta sẽ không làm sai, chàng mau đi xử lý công vụ đi."
Loại chuyện đóng dấu này đối với nàng dễ như ăn bánh, mới vừa rồi Tô Nhược
Uyển còn không ngừng hướng về Tiêu Tuần, hiện giờ nàng đã có việc làm
lại thúc giục Tiêu Tuần mau đi xử lý công vụ.
"Được."
Thấy Tô Nhược Uyển cao hứng, Tiêu Tuần mới yên tâm xoay người trở về. Có
việc làm nên Tô Nhược Uyển an tĩnh hơn không ít. Mở sổ ghi chép Tiêu
Tuần viết ra, đôi mắt Tô Nhược Uyển không khỏi sáng lên, chỉ thấy chữ
viết cứng cáp có lực, nhìn vô cùng tiêu sái.
Tuy ngày thường Tô
Nhược Uyển có thấy qua Tiêu Tuần viết chữ, nhưng nó không chấn động bằng bài luận dày đặc trước mặt. Khó trách lúc trước ngay cả hoàng đế cũng
khen chữ viết của Tiêu Tuần.
Sau khi nhịn không được nhìn thêm
vài lần, Tô Nhược Uyển liền mở trang cuối của ghi chú, cầm lấy con dấu
đóng lên. Sau khi xong nàng cũng không vội vã đóng dấu quyền tiếp theo
mà lại lật về trang thứ nhất, muốn nhìn xem Tiêu Tuần viết những gì.
Lúc trước Tô Nhược Uyển luôn nghe cha nàng khen Tiêu Tuần có tài hoa, nàng
cũng từng muốn xem chút văn chương của Tiêu Tuần nhưng vẫn không tìm
được cơ hội. Hiện tại đúng lúc có cơ hội, nàng đương nhiên muốn đọc thật kỹ.
Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển lặng lẽ nhìn thoáng qua Tiêu
Tuần, phát hiện hắn đang nhìn công văn, căn bản không chú ý đến bên này, Tô Nhược Uyển liền yên tâm xem ghi chép.
Trên ghi chép phần lớn
là một ít lời nói khách sáo buồn tẻ, người bình thường đọc không hiểu
không khỏi sẽ cảm thấy nhàm chán vô vị. Nhưng Tô Nhược Uyển nhìn ký lục
công việc trong đó, trong đầu không khỏi hiện lên bộ dáng khi Tiêu Tuần
xử lý công vụ ở Nội Các.
Xem xong sổ ghi chép hàng ngày, Tô Nhược Uyển cũng không quên việc chính, lại đóng dấu lên ghi chép. Trước mặt
nàng tuy có rất nhiều sổ ghi chép nhưng đóng dấu lại rất nhanh, không
đến nửa canh giờ nàng đã đóng xong tất cả các quyển ghi chép.
Quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Tuần, chỉ thấy hắn vẫn như cũ cúi đầu xử lý
công vụ. Tô Nhược Uyển cũng không định quấy rầy hắn, đứng dậy chuẩn bị
đi xem Tiểu Quất. Nhưng nàng vừa mới đứng dậy, ngoài phòng liền vang lên giọng nói của Hoàn Nhi.
"Tiểu thư, nhị công tử tới, nói muốn đến thăm cô gia."
Ngày thường nếu có thể nhìn thấy nhị ca nàng, Tô Nhược Uyển nhất định là cao hứng không thôi, nhưng hiện giờ Tiêu Tuần không tiện gặp người, nàng
lại lộ ra vẻ mặt rối rắm. Khi xoay người nhìn về phía Tiêu Tuần, chỉ
thấy Tiêu Tuần đã buông bút trong tay xuống.
"Để hạ nhân dẫn nhị ca lại đây đi, không có việc gì."
Có lời này của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển cũng yên tâm thả lỏng, quay đầu phân phó Hoàn Nhi, "Dẫn nhị ca lại đây đi."
Nói xong Tô Nhược Uyển có chút không yên tâm đi đến trước mặt Tiêu Tuần,
thấy mẩn đỏ trên cổ hắn đã lặn bớt mới nhẹ nhàng thở ra.
Động tác của Hoàn Nhi rất nhanh, không lâu sau đã dẫn theo Tô Dực lại đây. Tô
Nhược Uyển cũng đã sớm chờ ngoài cửa, hiện giờ Tô Dực vừa mới đến sân,
nàng liền gấp không chờ nổi mà đi lên đón.
"Nhị ca!"
"Uyển Nhi có nhớ nhị ca không?"
Tô Dực cưng chiều xoa đầu Tô Nhược Uyển, còn thuận tay đưa cho Tô Nhược
Uyển một hộp điểm tâm nàng thích ăn. Tô Nhược Uyển vui sướng nhận lấy
điểm tâm, sau đó lại bám lấy cánh tay Tô Dực.
"Ta đương nhiên nhớ nhị ca rồi, ngày nào cũng nhớ."
"Đồ lừa đảo, nếu nhớ vì sao nửa tháng cũng không về nhà thăm nhị ca muội?"
"Vốn dĩ ta định trở về rồi, ai ngờ nhị ca tới thăm ta trước."
Khi nói lời này Tô Nhược Uyển còn có chút chột dạ, không lâu trước đây nàng xác thật tính trở về thăm Tô Dực, nhưng hôm qua Tiêu Tuần đột nhiên bị
phát ban làm nàng quên mất việc này. Hiện giờ đột nhiên nhớ tới, Tô
Nhược Uyển chỉ cảm thấy vô cùng chột dạ.
"Nói như vậy là ta tới sớm rồi, nên chờ muội thêm mấy ngày mới phải."
Tô Dực nhịn không được lại sờ sờ đầu Tô Nhược Uyển, sau đó liền nhìn về
phía sau nàng, "Tiêu Tuần đâu? Cha bảo ta tới xem hắn có phải không được hay không."
"Làm phiền nhị ca lo lắng rồi, cơ thể ta đã khá hơn nhiều."
Tô Dực vừa nói lời này xong, Tiêu Tuần liền ra khỏi thư phòng. Mà Tô Dực
nhìn thấy Tiêu Tuần ý cười trên mặt cũng phai nhạt đi vài phần. Sau khi
bĩu môi liền đi vòng quanh Tiêu Tuần đánh giá từ trên xuống dưới một
lượt.
"Khí sắc của ngươi nhìn không tồi, cũng không giống bộ dáng bị bệnh nặng, chẳng lẽ là ngươi lấy cớ để không phải vào triều?"
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tiêu Tuần là người như thế nào Tô
Dực rất rõ ràng, cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng hắn cũng sẽ kéo
theo một thân bệnh nặng đi thượng triều. Sau khi đánh giá một lượt,
trong lòng Tô Dực không khỏi sinh ra chút lo lắng, sợ Tiêu Tuần nhiễm
phải bệnh hiểm nghèo nào đó.
"Nhờ có phu nhân chiếu cố mới nhanh khoẻ như vậy, đây đều là công lao của phu nhân."
Khi nói đến Tô Nhược Uyển, khoé miệng Tiêu Tuần hơi cong lên, rất có ý khoe khoang. Tô Dực thấy vậy sắc mặt nháy mắt đen xuống, khi đi qua Tiêu
Tuần còn cố tình huých vai hắn một chút tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
"Hôm nay ngươi kêu ta tới chính là để khoe khoang cái này?"
Khi tiến vào thư phòng Tô Dực lại dừng bước, xoay người nhìn về phía Tiêu
Tuần. Mà lời này của hắn lại làm Tô Nhược Uyển lộ vẻ nghi ngờ, nàng nhìn Tô Dực, lại đem tầm mắt chuyển qua trên người Tiêu Tuần.
"Là phu quân kêu nhị ca tới?"
"Đó là đương nhiên, ta sao có thể chủ động tới thăm hắn?"
Trong giọng nói Tô Dực tràn đầy ghét bỏ, mắt thấy Tiêu Tuần cũng vào thư
phòng, hắn còn lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách với Tiêu
Tuần. Bất quá Tiêu Tuần làm như không thấy, trên mặt vẫn như cũ mang
theo ý cười. Sau khi đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển lại xoa đầu nàng.
"Ta cùng nhị ca còn có chút chuyện cần thương lượng, phu nhân đi chơi với Tiểu Quất một lúc được không?"
"Được thôi, nhưng chàng nhớ phải giữ nhị ca ở đây dùng bữa."
"Được, đợi lát nữa ta sẽ phân phó phòng bếp chuẩn bị."
Lúc này Tô Nhược Uyển mới cảm thấy mỹ mãn rời đi, cầm theo điểm tâm Tô Dực mang đến đi nhà phụ.
"Nhị ca ngồi đi."
Sau khi cửa phòng đóng lại, Tiêu Tuần không nói thẳng vào việc chính mà
tiếp đón Tô Dực ngồi xuống, còn rót cho hắn một chén trà. Hành động này
làm Tiêu Tuần có chút không hiểu ra sao, mày hơi nhăn lại, cũng không
định nhận lấy chén trà trước mặt.
"Ngươi đừng lấy lòng ta nữa, mau nói chính sự."
"Trà này để cho ngươi bình tĩnh trước."
Thấy Tô Dực không nhúc nhích, Tiêu Tuần trực tiếp nhét chén trà vào trong
tay hắn. Nghi ngờ trên mặt Tô Dực lại tăng thêm vài phần, nhận lấy chén
trà liền đặt sang một bên.
"Đùa à, ta không phải là người lỗ mãng, có chuyện gì có thể khiến ta mất khống chế?"
"Mấy ngày trước có người mưu hại Uyển Nhi."
"Cái gì! Uyển Nhi xảy ra chuyện gì sao? Có tra ra được là ai làm không?"
Tô Dực mới vừa rồi còn trấn định hiện giờ lập tức đứng lên, trên mặt cũng
hiện lên vẻ gấp gáp. So sánh ra Tiêu Tuần có vẻ vô cùng bình tĩnh, lại
cầm một chén trà lên đưa cho Tô Dực.
"Uyển Nhi không sao, nhưng việc này Tĩnh vương gia nhất định không thoát khỏi liên quan."
Tuy rằng Tiêu Tuần đã giết nha hoàn đẩy Tô Nhược Uyển, nhưng thủ hạ của hắn cũng không phải người vô dụng, rất nhanh đã tra ra được việc này cùng
Tĩnh vương gia có quan hệ. Tĩnh vương gia thân phận đặc thù, nhưng Tiêu
Tuần cũng không phải là người có thù không báo, cho nên hắn mới tìm tới
Tô Dực.
Mà Tô Dực nghe được ba chữ "Tĩnh vương gia" liền nháy mắt bình tĩnh lại. Quay đầu thấy ánh mắt âm trầm của Tiêu Tuần, hắn liền
biết Tiêu Tuần đã đầy một bụng ý xấu.
"Ngươi có kế hoạch gì không?"
"Dạo gần đây Tĩnh vương gia sống không tồi, đã tính kế đến trên đầu ta rồi, nến giúp hắn tìm chút chuyện mới được."
Hai người liếc nhau một cái, Tô Dực lập tức hiểu ý của Tiểu Tuần, ghé sát
tai lại gần Tiêu Tuần. Không biết Tiêu Tuần nói gì, không lâu sau trên
mặt Tô Dực liền lộ ra nụ cười vừa lòng.