" Cậu, cậu mau đi đi, con tôi nó không kiểm soát được nó thì tội nghiệp tôi "
Mẹ Khánh Như vỗ lưng Trịnh Hoằng đứng như trời trồng mà nói bằng giọng khẩn thiết, Phong Lâm liền kéo anh ra ngoài
Đôi chân này, không còn là của anh nữa, bước một bước cũng không thể được,
cơ thể này không phải của anh nữa, cả người anh rã rời như cả bầu trời
vừa sập xuống đè nát anh vậy. Đôi mắt Trịnh Hoằng trở nên vô hồn cố định mãi tại một điểm xa xăm. Phong Lâm biết tin anh cũng rất sốc, hoá ra
những ngày cậu biệt tăm là do .....
" Cậu....nói cho tôi nghe những gì cậu biết. Tất cả.... "
Lời anh thốt ra sao thập phần khẽ run trong đó nhưng cố nén lại, Phong Lâm cúi đầu trầm mặc hít một hơi thật dài:
- Em quả thực không biết là cậu ấy hiến tim cho anh, hôm đó khi anh nhập
viện vừa lúc cậu ấy cũng ở bệnh viện đó, cậu ấy...... không khóc...có
nói với em, phải lạc quan như lời anh đã dạy. Diệp Tử....nhờ em nhắn
rằng....cậu ấy, em xin lỗi bây giờ anh có đấm em em cũng chịu nhưng em
xin nói thẳng. Cậu ấy thương anh lắm, cậu ấy rất yêu anh, Diệp T......
Phong Lâm nói mà nghẹn ngào từ khi nào không hay, anh cắn răng cố chịu cơn
thắt chặt nơi cốn họng, không ngờ người mới động viên mình, mới cười với mình hôm trước nay đã không còn nữa.
Trịnh Hoằng mím môi, anh khó chịu, cảm giác hừng hực bắt đầu lan rộng ra khắp mạch huyết trong
cơ thể. Anh quay sang đấm Phong Lâm một cú thật mạnh, Lâm lảo đảo ngã
xuống, anh định giáng thêm một cú thì khựng lại, Phong Lâm gượng dậy:
- Anh đấm em vì em nói hộ lòng cậu ấy, vì anh cảm thấy tội lỗi, vì anh
cảm thấy gớm ghiếc hay vì anh đang phủ nhận cảm xúc của bản thân. Em đã
từng nói anh hãy mở lòng mình để sau này không hối tiếc, em rất tôn thờ
anh về tất cả mọi chuyện nhưng về chuyện này....anh làm em cảm thấy thất vọng vô cùng.
Phong Lâm gục mặt chịu trận, ngồi đó sẵn sàng cho anh đấm đá tùy thích. Trịnh Hoằng bỏ tay xuống, anh đứng dậy quay đi:
- Cậu gọi A Linh rồi về trước, nhất quyết không được đi theo tôi nếu không thì đừng coi tôi là anh nữa.
Nói rồi anh ngồi lên xe bỏ đi, Phong Lâm ngồi trơ trọi đó dưới ánh đèn đường mờ ảo mà khóc thương.
120km/h , Trịnh Hoằng phóng xe như một con trâu đang cuồng điên hướng
sừng về phía trước, anh cứ đi đi mãi đến bãi biển mà anh và Diệp Tử đã
gặp nhau. Bước xuống xe, Trịnh Hoằng khi nãy không còn nữa mà thay vào
đó là một người tay chân lẩy bẩy, khuôn mặt tái mét hai bên vã mồ hôi
ướt đẫm, bước đi anh loạng choạng ra bãi cát.
Sóng biển ào ào vỗ vào bờ siết theo từng cơn gió, cả một không gian mênh mông rộng lớn
tối đen như mực chỉ đằng xa kia là ánh đèn le lói của những con tàu.
Trịnh Hoằng quỳ thụp xuống, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài, đưa tay
lên ngực trái, anh ức nghẹn xô những nét vật vã trên gương mặt ép nước
mắt chảy ra, một ngày...một nhiều hơn. Anh khóc thật rồi, những giọt
nước mắt cay đắng, thật đau, thật thê thảm....Hai bờ vai vững chãi ấy
đang run lên không ngừng, đôi bàn tay thô ráp nay thấm đẫm nước mắt,
Trịnh Hoằng cũng biết khóc chỉ là lâu rồi, từ rất lâu khi anh biết mình
phải gồng mình lên với đời anh mới giấu nhẹm nó đi, nhưng giờ thì sao,
anh trơ trọi nhỏ bé bơ vơ mà co ro như một đứa trẻ tội nghiệp khóc lóc.
Trái tim Trịnh Hoằng quặn thắt, anh xiết chặt nó, cảm giác chua xót bao
phủ cả tâm hồn anh.
Những lời Phong Lâm nói, Khánh Như nói
hiện lại như đục vào tâm trí anh, Trịnh Hoằng nghiến răng lôi chiếc điện thoại trong túi ra, mở vội mật khẩu rồi vào thư viện ảnh, tấm chụp một
góc của thạch nhũ anh dùng làm ảnh nền điện thoại, lướt ngang qua thêm 1 tấm nữa thạch nhũ ấy thu nhỏ lại trong một không gian hàng vạn thạch
nhũ khác xung quanh....Diệp Tử. Hoá ra bức ảnh anh lén chụp cậu, anh rất quý nhưng không dám để thẳng thừng trên màn hình điện thoại chỉ dám lấy một góc của nó, nhìn người con trai trong ảnh, nước mắt anh tuôn như
mưa, âm thanh trong cổ họng không nén được nữa mà âm ỉ phát ra:
Khi đọc lá thư có vài chữ bị nhèo mực đi vì thấm nước, giờ thì anh
hiểu rồi, có ai nói lời từ biệt mà không khóc chứ? Nhớ đến nó làm anh
càng khóc nhiều hơn, hai tay Trịnh Hoằng đưa lên vò đầu bức tóc, anh
đứng phăng dậy đá thật mạnh làm cát bay tứ tung, Trịnh Hoằng như phát
điên mà thét lên thật lớn
- Diệp Diệp!!
Tiếng kêu anh
thật thảm thiết nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng sóng vỗ, cả thế giới
trong anh sụp đổ, ngửa mặt lên trời mặc cho cảm xúc chế ngự
"
Diệp Diệp ơi! Chú sai rồi, về lại với chú đi mà, chỉ cần con về là chính con thôi chú không cần con gái gì cả đâu. Chú.......anh xin lỗi Diệp
Diệp ơi. Anh xin lỗi vì lớn tiếng với em, xin lỗi vì đánh em, xin lỗi
vì........"
Vì đã không thể yêu em như em muốn, Trịnh Hoằng
mím môi gồng bản thân mình lại, nắm chặt lòng bàn tay anh đấm thật mạnh
vào mặt mình, hết bên này rồi lại bên kia: