Khi trời sáng, đoàn bác sĩ liền chia nhau đi khắp mọi ngỏ ngách ở làng Thạch Bàn.
Dịch Dao ghép cặp cùng Dương Nhất Kiệt. Cô và anh tiến thẳng vào con đường
đất đỏ, đi qua cái cây to, qua ruộng lúa vàng ươm, nhưng thay vì đi vào
lối nhỏ, họ lại rẽ sang con hẻm giữa hai dãy trọ - nơi tuy vắng vẻ nhưng là con đường ngắn nhất để tiếp cận với hộ dân. Đối tượng của họ đa số
là những người già neo đơn, những hộ nghèo, và còn là những gia đình
không có khả năng tiếp cận với phòng khám y tế trên huyện.
Dừng
bước trước một ngôi nhà gỗ sập sệ, Dương Nhất Kiệt bỗng khẽ dùng tay đẩy cửa. Song, cánh cửa từ từ hé mở. Cụ già bên trong cũng lom khom, chống
gậy bước ra. Khi nhìn thấy hai bác sĩ mang theo hộp thuốc trên vai, ông
liền mừng rỡ rồi niềm nở mời vào trong. Nụ cười chất phát ấy nở rộ hết
thảy khi mắt ông bắt gặp Dương Nhất Kiệt.
Nhà không có gì ngoài nước nguội, ông đặt hai cốc nước trên bàn, rồi đưa mắt nhìn anh.
- Bác sĩ Dương, thật sự rất lâu rồi mới gặp lại cậu.
Bày thuốc ra sàn, Dương Nhất Kiệt cẩn thận phân loại, hút thuốc vào ống
tiêm, chuẩn bị máy đo huyết áp, và chuyện trò cùng ông cụ.
Ở nơi này, anh dường như là một vị bác sĩ tuyệt hảo.
- Ông vẫn khỏe chứ?
- Vẫn khỏe. Thuốc lần trước cậu đưa, lão vẫn chưa dùng hết.
Liếc nhìn sang Dịch Dao, ông thắc mắc. Dương Nhất Kiệt nhanh miệng liền giới thiệu.
- Cô này là Bác sĩ Mộng.
Nhìn ông, Dao lễ phép gật đầu.
Ngồi trò chuyện hồi lâu, Dương Nhất Kiệt bắt đầu khám bệnh. Dịch Dao ngồi kề cạnh chuẩn bị thuốc. Khi rãnh rỗi, cô bèn đưa mắt nhìn xung quanh nhà.
Những chén dĩa dơ được ông chất chồng cạnh tủ tivi, rau củ cũng héo hắt
vì để ở ngoài, ngay cả cơm trắng cũng bắt đầu bị mốc.
Trước ánh
mắt dõi theo của ông cụ và Dương Nhất Kiệt, Dịch Dao bỗng ngồi bật dậy
rồi nhanh tay thu gom hết tất thảy đồ dơ và mang ra sau nhà.
- Cháu gái, cứ để đó đi, thật sự không cần thiết đâu...
Đưa mắt nhìn ông, cô niềm nở cười.
- Chén dĩa dơ, rau cải héo, và cơm hư khi ăn vào sẽ không tốt cho sức
khỏe. Để cháu rửa giúp ông. Môi trường sống cũng rất quan trọng!
Độ ấy, ông liếc mắt về phía Dương Nhất Kiệt - người đang bận rộn ngắm nhìn cô.
- Con bé thật tử tế.
Như thể mất hồn, anh không đáp.
- Những người khác đến đây đều chê lão dơ, họ đến cả đụng vô cũng không dám. Nhưng cậu và bác sĩ Mộng lại không như thế.
Không lâu sau, ở con đường hẹp hướng vào nhà bếp, Dịch Dao cẩn trọng bước ra
với chén cháo nóng trên tay. Khẽ đặt nó trước mặt ông, cô dùng ánh mắt
biết cười để mời. Khoảnh khắc ấy, ông múc từng muỗng cháo trong vỡ òa,
tay run run, rồi chậm rãi đưa lên miệng. Vừa ăn muỗng đầu tiên, mắt ông
đã lanh nước. Không phải khóc vì xúc động, mà tại vì ông rất hiếm khi
được ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Dương Nhất Kiệt nhìn ông rồi lại nhìn cô. Ánh mắt áng vẻ tự hào, xen lẫn cảm động, anh cười.
- Cháu giỏi thế này chắc ông bà cháu hạnh phúc lắm.
Dao gục mặt xuống nền, tay đặt lên đùi, rồi nhỏ giọng.
- Bà cháu mất cách đây cũng đã 7 năm rồi. Lúc đó, cháu thậm chí không thể nấu được một món ra hồn...
Ông lão bỗng lặng thin.
Khi nói ra câu ấy, lòng cô bỗng nhẹ tênh, bởi, nó đã là chuyện đã qua, chứ
không còn gắn cái mác của "sự đau khổ" hay "hận thù". Giờ đây khi đã
yêu, và có được tình yêu, Dao mới
thấy đời mình đáng sống, đáng
cho đi, và đáng hy sinh. Thật sự ngu ngốc khi cứ mãi ôm dồn chuyện cũ để rồi lạc mất cơ hội được sống một cuộc đời trọn vẹn.
Độ ấy, hai
mắt Dương Nhất Kiệt bỗng chùn xuống. Anh đột nhiên giật mình rồi nấc
lên. Càng nhìn Dịch Dao, anh càng thấy mình khốn nạn. Tuy là kẻ có lỗi,
nhưng Dương Nhất Kiệt chưa từng thấy hối hận, anh chỉ thấy sợ!
Mặc dù vậy, cái cảnh máu me nơi phòng phẫu thuật, mạch vỡ - máu phun, mùi
máu tanh tưởi dính lên khẩu trang, và làm nhòe đi đôi kính trong - hình
ảnh ấy luôn khiến anh ám ảnh.
Đến tận giờ phút này Dương Nhất
Kiệt mới nhận ra, năm đó đâu chỉ là sai lầm, mà còn là lỗi lầm - một tội lỗi đâu chỉ giết chết người vốn có thể tiếp tục sống, mà còn khiến
người ở lại thành kẻ vô hồn.
...........
Dịch Dao đi cạnh
bên Dương Nhất Kiệt trong con hẻm nhỏ đặng trở về khu cắm trại. Đi đến
nửa đoạn đường, Dương Nhất Kiệt bỗng vướng chân lùi lại phía sau, song,
anh đụng phải Dịch Dao, rồi cả hai đồng loạt ngã xuống đất.
Dịch
Dao vội chống tay ngồi dậy, rồi bỗng, cô liền gục đầu xuống nền bởi đạn
bắn liên hồi ở phía trước. Không màng tới khoảng cách, cô dìu anh đứng
lên bởi trước mặt và cả phía sau lưng đã có hàng chục người quay quanh.
Họ không cầm súng, vậy phát đạn lúc nãy từ đâu mà ra?
Nét mặt tái xanh, Dương Nhất Kiệt không thể đứng vững. Hai chân anh run run, đầu gối bỗng trở thành điểm trụ vô dụng.
- 'Anh có thù với ai à?', thì thầm vào tai, Dao nói nhỏ.
Dương Nhất Kiệt không đáp, bởi, anh vốn đã có đáp án của riêng mình.
- Bọn chúng muốn lấy mạng tôi!
Đưa mắt nhìn anh, cô cười.
- Anh có muốn xem biểu diễn không?
Vịn vào vai cô, anh nhíu mày.
- Hả?
Dõi mắt quan sát bọn người trước mặt, cô nói.
- Bọn chúng không mang vũ khí. Phát đạn lúc nãy cũng không muốn lấy mạng
anh. Tức là chúng muốn anh còn sống. Mai ra tôi có thể giúp anh trốn
thoát.
- Đừng làm bậy....
Cùng lúc đó, Dao để Dương Nhất Kiệt đứng sau lưng mình rồi vận động tay
chân. Bẻ khớp tay, xoay cổ chân, cô niển đầu qua lại rồi bắt đầu hành
động.
- Đã gần chục năm rồi tôi chưa đánh ai.
Kề sát bên cô, Dương Nhất Kiệt ngạc nhiên.
Trong nháy mắt, Dịch Dao liền phóng về phía trước như tên lửa. Tay và chân cô kết hợp chống đỡ và đánh trả từng người bọn chúng.
Dương Nhất Kiệt tròn mắt nhìn cô, và cũng khi ấy, anh đã thấy hình xăm con hổ trên cổ tay của những kẻ muốn bắt mình.
- "Là Bạch Hổ Đường".
Dịch Dao từ từ đánh hạ từng người một trong số những tên trước mặt. Có một
vài kẻ, chỉ cần dùng chỏ tay là có thể đánh trả, nhưng cũng có một vài
đối thủ nặng ký khiến cô phải đánh bằng quyền cước.
Đứng song
song với tên to con trước mặt, nặng khoảng 1 tạ, Dịch Dao khẽ lùi chân
về phía sau. Cô quay đầu kiểm tra sự an toàn của Dương Nhất Kiệt rồi lại tiếp tục đối diện với người trước mặt. Hắn ta vỗ ngực, gầm gừ khoe sức
mạnh, và cười đắc chí, trông khi cô đang thận trọng lấy đà.
Rồi
bỗng, Dao chạy nhanh về phía tường rồi đá chân vào đó đặng bật trở ra.
Song, cô lao về phía hắn, hai chân kẹp vào cổ, có ý quật ngã hắn xuống
đất.
Tên mập vấu tay vào chân Dao, cô thì gồng sức kẹp chặt cỗ
hắn, cùng lúc đó, cô ngã và đập lưng xuống nền đất, hắn cũng té nhào
theo. Đáp mạnh lưng xuống dưới, cô dùng tay ôm đầu rồi bị đàn hồi ưỡn
người lên không trung. Tiếng kêu cái "phịch" khiến Dương Nhất Kiệt phải
lớn gào kêu thét.
- 'Dịch Dao!', bò nhanh về phía cô, anh tuy sợ nhưng vẫn tiếp tục.
Lăn lộn dưới nền đất, Dịch Dao vẫn quyết dùng chân giữ chặt cổ kẻ nặng 100
kí. Rồi đột nhiên, hắn lấy cánh tay to đập mạnh vào chân, và dùng cù chỏ đánh mạnh vào xương khiến Dao đau điếng. Những cú đánh ấy như thể "Búa
vỗ thủy ****".
**** Dao nhăn mặt chịu đau, dồn lực vào chân, rồi
trong nháy mắt, cô nhanh nhẹn móc từ túi áo blouse ra kim tiêm, và cầm
chặt bên tay trái. Hắn ngạc nhiên tròn mắt rồi cố gắng né mũi kim. Song, Dịch Dao gồng sức ngồi dậy, chân hãy còn giữ chặt cổ đối phương, rồi
dùng tay thuận tấn công vào mặt. Đến khi hắn không thể chống trả, cô
liền thừa nước đục thả câu - tiêm mũi thuốc vào cổ.
1, 2, 3, 4,5, thuốc ngấm, hắn nằm đấy với cái xác to tướng vô tri.
Giây phút hắn ngất xỉu, Dịch Dao cũng ngã lưng nằm xuống. Cú đập người ban
nãy khiến cô phải ưỡn ẹo bởi lưng không thể chạm đất vì quá đau.
Dương Nhất Kiệt vội vàng chạy lại đỡ cô dậy, nhưng chưa kịp đến nơi đã trượt
chân té nhào. Nhờ cú trượt đó, viên đạn từ súng bắn tỉa xuyên qua bắp
tay thay vì đầu. Nghe tiếng súng nổ, và thấy Dương Nhất Kiệt ôm tay nằm
dưới đất, Dịch Dao liền chường đến bên anh.
- Bác sĩ Dương, đạn có trúng ở chỗ khác không?
- ....Không...Cô mau tránh ra, nòng súng đặt ở phía này. Mau tránh ra!
Đứng khom người ở một nơi trên cao, Tống Tử Kỳ đột nhiên dời mắt khỏi ống nhắm.
A Kẻm ngồi trên ghế dựa liền tò mò, hắn lên giọng.
- Bắn đi! Mày còn đứng đó làm gì?!
Không đáp lời hắn, Tống Tử Kỳ mãi dán mắt vào phía dưới. Vốn muốn lấy mạng
Dương Nhất Kiệt, nhưng giờ đây, Dịch Dao đang chặn ngang miệng súng. Nếu anh bóp còi, viên đạn ắt sẽ xuyên qua người cô.
Tống Tử Kỳ nhanh nhẹn núp mình khi nhận ra bạn gái ở dưới đang dõi mắt nhìn lên tìm vị
trí của nòng súng. Cùng lúc đó, A Kẻm giành lấy chỗ của anh, kê mắt vào
ống nhắm.
Tống Tử Kỳ với tay nắm chặt khẩu súng rồi dùng sức kéo
chệch hướng. Phát súng thứ ba do A Kẻm bắn ra trúng phải thùng rác cạnh
bên. Độ ấy, Dịch Dao vội vàng dìu theo Dương Nhất Kiệt lê lết khỏi khu
vực đó. Vừa đi được 3 bước, cô bỗng khụy gối, tay hãy còn ôm chặt cánh
tay lành lặn của Dương Nhất Kiệt.
- 'Dịch Dao, không sao chứ?', bỏ tay khỏi cánh tay bị thương, anh dùng bàn tay đầy máu chạm vào cô.
- Mau! mau rời khỏi đây.
Đôi chân cô không còn sức, và phía sau lưng vốn đã ê ẩm. Trong lúc đánh
nhau, cô đâu chỉ đánh người ta, mà còn bị người ta tấn công.
A Kẻm nhận thấy con mồi rời đi nên liền điên cuồng tia súng theo. Nhắm vào Dịch Dao, hắn chuẩn bị bóp còi.
- Tại con khốn đó mà tao không giết được Dương Nhất Kiệt!
Trước khi phát súng thứ tư khai hỏa, Tổng Tử Kỳ liền vồ lên ôm lấy vũ khí, đồng thời dùng cù chỏ thúc vào mắt A Kẻm.
Dùng tay ôm mặt, hắn hét.
- Thằng chó, mày làm cái gì vậy?
Không để hắn có thể ngồi dậy, Tống Tử Kỳ liền dùng gối ghì lên bụng, tay bóp chặt cổ, ánh mắt trông đáng sợ như quỷ dữ.
- Nếu mày dám nổ súng, tao sẽ giết mày.
- Con khốn đó là gì của mày?
Khi vừa dứt lời, anh liền ván vào mặt hắn một cú đấm ngay mồm. A Kẻm trừng
mắt nhìn, rồi bỗng, Tống Tử Kỳ điên tiếc đánh liên tục cho đến khi miệng hắn đầy máu me.
Máu chảy ướt cả răng, A Kẻm có phần sợ hãi trước sự điên loạn của Tống Tử Kỳ.
- 'Câm miệng chó của mày lại trước khi tao bóp chết mày', bóp chặt miệng hắn, anh tức giận.
- Là người mày không được đụng vào! tao sẽ khiến mày sống không bằng chết nếu mày chỉa súng vào cô ấy thêm một lần nữa!
Đưa mắt nhìn xuống dưới, khi đã không thấy bóng dáng của Dịch Dao, Tống Tử
Kỳ liền rời khỏi người A Kẻm. Anh lặng thin rồi thu dọn đồ đạc rời khỏi
đấy. Còn hắn, hắn hãy còn nằm co mình dưới sàn, ôm chiếc bụng đau.
Hắn đã lầm tưởng về con người của Tống Tử Kỳ. Có lẽ hắn thấy hối hận khi
hôm đó không một phát đánh chết anh. Nằm đó hồi lâu, A Kẻm đột nhiên
dùng súng ngắn tự bắn vào tay mình. Ôm tay đau đớn, hắn cười ranh ma.