Sau Khi Vô Địch Ta Đi Du Lịch Thế Giới Anime
"Một kích vô thượng này, đơn giản là quá kinh khủng. Vạn đạo đều tại bên trong đó, đã không còn bất cứ từ nào để hình dung."
Dạ Lăng chấn kinh nói.
Đạo Ma của hắn đang kịch liệt chống đỡ lấy một kích dung hợp lấy vạn đạo cùng đếm không hết dị tượng của thanh niên tóc đen.
Một vài sợi khí tức tỏa ra từ một kích vô thượng kia đang không ngừng hủy diệt lấy dòng sông thời gian tại tầng vĩ độ này.
Chiến! Chiến! Chiến!
Cả người hắn như đang sôi sục lên, từng tế bào tại bên trong thể nội của
hắn đang đốt cháy. Nhiệt huyết đang tại dâng cao, chiến ý cháy bỏng.
"Đến, đến, đến. Lâu lắm rồi, lâu lắm rồi ta mới cảm giác được sự uy hiếp đến
tính mạng của mình như vậy. Chiến, chiến, chiến. Đánh, đánh đi."
"Ha ha ha!"
Tiếng cười lớn không dứt, làm điên đảo càn khôn, vô hạn tầng thứ nguyên run
rẩy, sinh linh tại các vĩ độ đều cảm giác được vui sướng, chiến ý cháy
bỏng.
Chư thế sau lưng hắn đều đang tịch diệt, vạn giới đều đang
chết đi. May mắn thay những thế giới này đều không có sinh linh tồn tại, nếu không thì đây chính là đại tai nạn đối với chúng sinh.
"Là người nào? Rốt cuộc là tâm tình, cảm xúc của người nào lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc, ý chí của chúng sinh?"
Vô số tồn tại, rất nhiều Vô Thượng Khủng Bố, quanh thân vờn quanh đại đạo
pháp tắc, nhắm mắt mở mắt đều khiến cho vô hạn không đếm được đa nguyên
đa vũ trụ bong bóng sinh ra cùng hủy diệt đang vô cùng hoảng sợ.
Bọn hắn cảm thấy trong lòng mình đang có một ngọn lửa thiêu đốt, một cảm
xúc đã lâu, lâu đến mức hắn không nhớ được tên gọi của nó. Những người
này cũng đều bị ảnh hưởng bởi cỗ cảm xúc kia.
Rất nhiều người đều đứng lên, rời khỏi tiên cung, ma điện của mình. Vô số tồn tại, Vô
Thượng Khủng Bố bước ra một bước chân, hư không gợn sóng. Dòng sông thời gian hiện lên, bị bọn hắn đạp xuống dưới. Đứng tại phía trên dòng sông
thời gian, tại mỗi một thời đại, kỷ nguyên, thời không, thế giới, vĩ độ, thứ nguyên khác nhau.
"Ta là Xích Diễm Tiên Tôn, vạn cổ thời
không, cường giả đứng tại xa xa quá khứ, hiện tại lẫn tương lai. Ai dám
đến chiến một trận?"
Một vị Tiên Tôn phong hoa tuyệt đại, vô địch cổ kim tương lai, dưới sự ảnh hưởng của Dạ Lăng liền phát ra khiêu
chiến đối các cường giả đến từ khắp các thời đại tại thế giới của mình.
"Ta là Nguyệt Hàn Tiên Tử, chư thiên vạn giới, đầy trời thần phật, phải chăng đến chiến một trận?"
Lại đến một tồn tại khủng bố, băng sương đại đạo quanh thân tạo thành một
chiếc váy dài, dung mạo tựa như thiên tiên, nước da trắng như tuyết, tóc dài bay múa. Nàng tỏa ra khí thế kinh khủng, chiến ý ngập trời, khiêu
chiến chư thiên, cùng vạn giới làm đối thủ.
"Ta là.."
Các
Vô Thượng Khủng Bố, Cự Đầu, Tiên Tôn, Tiên Đế đều đang phát ra khiêu
chiến của mình, thanh âm của bọn hắn nổ vang, xé rách vũ trụ thương
khung, điên đảo càn khôn tuế nguyệt. Bọn hắn đều đang tại chiến đấu, máu vẩy nhiệt huyết.
Chiến! Chiến! Chiến!
"Thật là, ngươi đang để cảm xúc của mình chiếm lấy kìa."
Thanh niên tóc đen có chút bất đắc dĩ, hắn hiểu cảm giác của Dạ Lăng. Cảm
giác uy hiếp đến sinh mệnh của bản thân, nó vừa sợ hãi lại vừa kích
thích, để cho những kẻ thích chiến đấu như Dạ Lăng, Đế Thiên hay chính
bản thân hắn đều có chút nghiện cảm giác đó.
"Thì sao chứ, chiến
đấu không phải chính là như vậy sao? Đem tính mạng của mình ra cược.
Thua, chính là chết. Thắng, chính là siêu thoát, đạt đến tầng thứ cao
hơn. Người tu hành chúng ta không phải chính là từ trong chiến đấu, núi
thây biển máu bước ra sao?"
Dạ Lăng vẫn cứ cười lớn, đôi mắt hắn
lúc này đã bị sát khí, chiến ý, nhiệt huyết nóng bỏng nhuộm đỏ như máu.
Tại bên trong đôi mắt ấy đang có một đóa hỏa diễm kỳ dị cháy rực lấy, vô cùng bí ẩn.
Một thanh kiếm màu đen tàn phế, đứt gãy chỉ còn phần chuôi kiếm tại sau lưng Dạ Lăng hiện ra.
Một thanh kiếm cũ nát, vô cùng cổ phác, tỏa ra khí tức cổ xưa tồn tại cùng
với năm tháng, khí tức cổ lão không gì sánh được, phảng phất nó đã tồn
tại từ thời hồng hoang, khi thiên địa mới sinh ra. Cổ xưa thuộc về phần
cổ xưa, mặc dù chỉ còn chuôi kiếm, nhưng nó lộ ra vô hình kiếm ý, kiếm
tâm, kiếm đạo liền chém đứt hết không-thời gian, đứt gãy tất cả nhân
quả, bổ nát hết thảy tạo hóa, hữu hình, vô hình, hư vô, ý thức, thứ
nguyên, vô hạn thực tại, thế giới cao hơn, tất cả quy tắc luật lệ, đại
đạo pháp tắc.
"Ồ, Hỗn Độn Thần Bảo sao? Đúng là bất ngờ đấy, không ngờ ngươi lại có được nó."
Thanh niên tóc đen lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tại sơ khai, khi chưa có bất luận một thực tại, chiều không gian, thứ
nguyên, tinh bích, vị diện, vũ trụ, thế giới, hư vô, vô hạn tầng tự sự
nào. Khi đó không tồn tại một khái niệm, đại đạo, quy tắc, không-thời
gian, nhân quả, không tồn tại vật chất, ý thức, sinh mệnh hay bất cứ thứ gì. Nó vượt xa hư vô vô hạn không đếm được cộng thêm một, sâu hơn hư vô vô hạn không đếm được cộng thêm một.
Dần dần, tại một cái thời
điểm nào đó, không biết nguyên nhân, không hiểu tại sao, một thực tại,
một chiều không gian, một tinh bích, một vị diện, một vũ trụ, một thế
giới, một hư vô, một tự sự tầng được sinh ra. Tương ứng với nó là tám
chí bảo được sinh ra, tồn tại ở tám nơi. Sau này tám loại chí bảo được
gọi với tên gọi chung là Hỗn Độn Thần Bảo.
Những chí bảo này cộng sinh với mỗi nơi mà nó sinh ra, nơi đó hưng thịnh phát triển thì uy
năng của chí bảo càng cường đại, ngược lại thì như thanh kiếm của Dạ
Lăng.
"Dạng kiếm à, sinh ra tại vũ trụ đầu tiên. Vũ trụ bị tàn
phá nghiêm trọng, khuyết thiếu một mảng lớn không gian quy tắc. Nó đồng
thời cũng ảnh hưởng đến chí bảo. Mặc dù chỉ là thanh kiếm tàn khuyết,
nhưng cho dù vậy cũng không thua những chí bảo có phẩm cấp Tiên Đế."
Thanh niên tóc đen một lời liền nói ra lai lịch của thanh kiếm.
Dạ Lăng tay phải cầm lấy thanh kiếm bay đến chỗ mình, tay trái vung một
cái. Dòng sông thời gian tại trong tay hắn hiện ra, hắn đang truy tìm về khởi điểm, về sơ khai, khi chưa tồn tại bất luận thực tại, chiều không
gian, thứ nguyên, tinh bích, vị diện, vũ trụ, thế giới, hư vô, vô hạn
tầng tự sự. Rồi hắn lại thuận theo dòng thời gian từ sơ khai, đi đến
vùng trung lưu của dòng sông thời gian, đây là thời điểm hết thảy đều
đang hưng thịnh, phát triển, mạnh mẽ nhất. Dạ Lăng tiếp tục đi đến điểm
cuối của dòng sông thời gian, vạn vật, vạn giới đều phá diệt.
Hắn nắm lấy dòng sông thời gian vào trong lòng bàn tay. Dòng sông thời gian bao hàm quá khứ, hiện tại, tương lai, đồng thời cũng bao hàm chân thực
thế giới, vũ trụ, thực tại, thứ nguyên, tinh bích, vị diện, hư vô, tự sự tầng. Hết thảy đều bị tụ lại thành một dấu chấm.
Một dấu chấm
duy nhất, nhưng nó lại ẩn chứa tất cả. Dấu chấm này từ tay của Dạ Lăng
bay ra, lơ lửng đến trước thanh kiếm. Nó liền hòa vào với chuôi kiếm.
Kinh khủng lực lượng pháp tắc tuôn trào, ánh sáng chiếu rọi chư thiên, áp đảo toàn bộ tại phía trên vạn giới.
Từ chuôi kiếm màu đen kia phát ra hào quang rực rỡ, bên trong ánh sáng là
toàn bộ những thứ bên trong dòng sông thời gian. Thế giới, thực tại, thứ nguyên, hư vô.. Khái niệm, quy tắc luật lệ, logic, đại đạo, nhân quả,
tạo hóa, hữu hình cùng vô hình, thời không, hư vô..
Ánh sáng rực rỡ năm màu dần dần biến mất. Một lưỡi kiếm màu đen từ bên trong xuất hiện.
Rõ ràng vừa mới hình thành, nhưng tương tự với chuôi kiếm cùng phần lưỡi
kiếm gãy nát đã cũ. Phần lưỡi kiếm mới đồng dạng cực kỳ cổ lão, phảng
phất thanh kiếm này chưa bao giờ gãy nát, chưa bao giờ han gỉ. Khí tức
cổ xưa toát ra từ nó, không chút nào giống một lưỡi kiếm mới được hình
thành cả.
"Cũng được, vũ trụ đầu tiên đã bị tàn phế. Ngươi dùng
dòng sông thời gian, trực tiếp về sơ khai, lấy hoàn chỉnh pháp tắc rèn
lại lưỡi kiếm, rồi lại đến phần trung lưu dòng sông, dùng vô số đại đạo
của các nền văn minh để cho nó tiến giai, phẩm cấp của mình thêm một
bước nữa, cuối cùng đến phần cuối cùng của dòng sông, lấy đi hủy diệt
đại đạo, hư vô đại đạo thêm vào lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm này đơn giản là đã
chém được vạn vật, mặc kệ nó là khái niệm, quy tắc gì gì đó, phủ định
tất cả, trước mặt nó thì cũng chỉ là một tờ giấy mỏng. Có lời khen cho
ngươi đấy."
Thanh niên tóc đen cười cợt nói.
Dạ Lăng cũng
không thèm để tâm đến hắn, tay phải cầm lấy kiếm, vung tay một cái. Vạch phá một kích vô thượng kia. Kiếm khí mang theo hủy diệt, hư vô đại đạo, trực tiếp phá hủy vô tận năng lượng phát ra từ một kích kia.
Lưỡi kiếm xuyên qua vạn cổ thời không, hết thảy khái niệm, quy tắc, thế
giới, chiều không gian, thứ nguyên, vị diện gì gì đó trước mặt luồng
kiếm kia chỉ là một tờ giấy mỏng, mặc người chém phá.
Oanh!
Sau tiếng nổ vang sinh ra từ một kiếm hủy thiên diệt địa kia, hai người lại lao vào chiến đấu với nhau.
Thanh niên tóc đen tay kết pháp ấn.
Không gian ngưng đọng, hết thảy thời không đều bị vặn vẹo, hắn liền tung ra
một cú đấm. Thời không vặn vẹo kia liền như mạng nhện không ngừng vỡ
tan.
Phụt!
Không hiểu nguyên nhân, không hiểu tại sao, rõ
ràng là thanh niên tóc đen đấm vào giữa hư không, cách Dạ Lăng một đoạn
rất xa xôi, nhưng Dạ Lăng lại chịu phần sát thương này, khiến hắn phun
ra một ngụm máu.
Cái sau cũng không chịu yếu thế, ma khí xung
thiên, nó gom lại vài cái Hỗn Độn hải lại, lấy thiên địa làm lò, vạn đạo làm củi đốt lửa. Những Hỗn Độn hải vô tình được tạo ra khi hai người
đang chiến đấu bị Dạ Lăng gom lại, luyện hóa thành từng đoạn chữ cổ,
khắc lên thanh kiếm màu đen.
Hắn lại vung ra một kiếm, không gian, thứ nguyên lập tức bị cắt ra, lấy tốc độ kinh khủng lao đến phía đối thủ.
Thanh niên tóc đen cũng không tránh né, từ trong thể nội của hắn bay ra một
cái chuông lớn. Chuông lớn này được tạo lên từ chín loại thần thiết,
tiên kim vô cùng cứng rắn, trên thân khắc lấy từng dòng chữ cổ đang
không ngừng phát sáng. Từng dòng chữ cổ vô cùng thần bí khó lường, nó
huyền diệu vô cùng vô tận, biến ảo khôn lường gia cố cho chiếc chuông
lớn.
Oanh!
Chưa đợi cuồng phong vũ bão hạ xuống, Dạ Lăng liền tay kết lấy pháp ấn.
Tha Hóa Tự Tại, cái thế đế pháp.
Ba cái bóng người chợt hiện lên.
Một nữ nhân mặc chiến bào rách nát, đôi mắt miệt thị cổ kim tương lai, uy
thế ngập trời, cầm lấy cây thương được làm từ đồng xanh.
Một nam
nhân tóc trắng, bên trong đôi mắt màu đỏ chứa một đóa hỏa diễm kỳ dị,
sức nóng tỏa ra phảng phất có thể đốt cháy thiên địa vạn vật.
Một người nam nhân, sau lưng là mười loại vũ khí kèm theo mười loại đại đạo, thể nội chứa đựng lấy vạn giới chúng sinh.
Bốn người liền lao lên đánh thanh niên tóc đen.
Dạ Lăng lợi dụng năng lực không gian, tạo ra hằng sa số cổng không gian, cả bốn người nhảy vào trong đó.
Từng cổng không gian xuất hiện ngay gần thanh niên tóc đen.
"Tiểu bối, ngươi cũng thật chó. Lại lợi dụng bí pháp của ta đối đầu với ta."
Thanh niên tóc đen cười khẩy một cái. Thanh niên tóc đen cũng đồng dạng như Dạ Lăng, tay kết lấy pháp ấn.
Tha Hóa Tự Tại, hóa vạn cổ, hóa năm tháng, hóa thời gian, hóa ra hết thảy.
Một nữ nhân trẻ tuổi hiện ra, tiên tư ngọc sắc (1), mặc một chiếc váy dài
màu xanh lam, thân thể thon dài, đôi mắt tỏa ra kiếm khí trùng thiên.
Phong hoa tuyệt đại, vô địch cổ kim tương lai, vạn vạn đóa hoa nở rộ,
mỗi đóa hoa là một Hỗn Độn hải, chân long gầm thét, phượng hoàng bay
múa, dị tượng kinh người, mỗi một cử động, tiếng nói đều vạn đạo kêu
gào, xé rách thời không.
Một thanh niên trẻ tuổi, anh tuấn đẹp
trai, mái tóc đen dài xõa ra, tóc mái hơi che đi đôi mắt của hắn khiến
cho có phần thần bí. Trên thân mặc đạo bào màu trắng, đầu đội kim quan,
hông đeo ngọc bội màu xanh, quanh thân là một thanh kiếm bay quanh không ngừng tỏa ra khí tức lạnh lẽo. Thân thể hắn thẳng tắp như kiếm, dáng
người kiên cường, kiếm ý tung hoành thiên địa trăm triệu dặm, vạn đạo
đều thần phục dưới chân.
Một nam nhân đang ngồi xếp bằng, quay
lưng về phía chúng sinh. Thân ảnh hắn vĩ ngạn, anh tư khiếp người, tóc
đen dày đặc, ánh mắt cơ trí như xuyên thủng hết thảy, giơ tay nhấc chân, thiên địa vạn đạo vì hắn mà run rẩy gào thét, phong thái cử thế vô
song. Đỉnh đầu treo lấy một chiếc chuông lớn, cường đại âm vang phát ra
từ nó để cho người ta đinh tai nhức óc.
(1) Tiên tư ngọc sắc: Dung mạo như tiên, khí chất như ngọc.