Sau khi ăn cơm xong, Doãn Mộ Tư thu dọn một chút, sau đó liền đi tùm sách
vở đang học dở, dựa vào người khác không bằng tự dựa vào bản thân, cô
muốn mình mạnh mẽ lên, hiện tại tự khinh bỉ bản thân đã quá mềm yếu.
Tuy biết bản thân không giỏi học hành, nhưng cô cũng muốn thử xem.
Cô biết nếu bản thân không cố gắng, không nổ lực thì cuối cùng sẽ biến
thành một con lật đật, không thể đứng vững, không có linh hồn. Lục Vũ
Thần muốn đã cô đi liền đá, muốn cô ngã về đâu liền phải ngã. Đời này
chỉ có thể tùy ý để hắn nắm mũi dẫn đi.
Nghĩ đến bản thân sẽ trở nên như vậy, cô cảm thấy quá sợ hãi.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy sách vở của cô đâu, không lẽ hôm qua đã bi ném đi rồi.
Cô hỏi người hầu trong nhà đều nhận được cái lắc đầu không biết, đồ vật của chủ nhân bọn họ đều không dám tự tiện đụng vaò?
Cuối cùng tìm mãi không thấy, cô quyết định đi ngủ.
Lúc cô vào phòng thì Lục Vũ Thần đang nữa người trên giường, một nữa tựa
vào thành giường, dang vẻ cao quý lạnh lẽo vô cùng thu hút, hắn mặc một
bộ pijama màu xanh đậm, hai mắt dán lên quyển sách trên tay.
Doãn Mộ Tư như rùa rụt cổ:”Không có ý đó, tôi chỉ muốn thử sức học hành của mình mà thôi.”
Ánh mắt Lục Vũ Thần thâm trầm, nhìn Doãn Mộ Tư như muốn tìm ra yếu điểm của cô, nghĩ cái gì liền thu lại tầm mắt nhàn nhạt nói:”Không phải muốn đi
thi đua xe quốc tế, còn có thời gian thi đại học. Cô tưởng cô thông minh lắm sao?”
Ý là chê cô ngốc… Đúng là trong việc học hành hơi ngốc, nhưng ăn chơi thì rất giỏi mà.
“Tôi sẽ sắp xếp được.”
Lục Vũ Thần quẳng quyền sách xuống giường, nắm cố tay Doãn Mộ Tư kéo sát
lại, gương mặt cô lúc này rất gần môi anh, bờ môi lạnh lùng nhếch
lên:”Vậy ai sẽ chăm sóc Tiểu Vũ, ai nấu cơm, ai hầu ngủ… cô vẫn nghĩ
mình thật sự là bà Lục?”
Doãn Mộ Tư đột nhiên nghĩ lại, đúng là cô còn có trách nhiệm lo cho sức khỏe của Tiểu Vũ, hắn tức giận cũng không sai… vậy nên liền cụp đuôi cười lấy lòng:”Tất nhiên tôi không phải bà
Lục rồi.”
Sợ quá nên nói bậy nữa rồi.
Ánh mắt Lục Vũ Thần không giảm đi sự muốn ăn tươi nuốt sống con mồi,
“Ý tôi là tất nhiên tôi nhớ vị trí của mình, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Vũ tốt
nhất, anh yên tâm… còn nữa, nếu không thể chọn cả hai thì chọn một cái
được không?” - Doãn Mộ Tự nghĩ có thể vừa học vừa chăm con cũng không
quá bận rộn.
“Chọn thi đấu.” - Lục Vũ Thần ra lệnh.
“Được,
thi đấu thì thi đấu.” - Doãn Mộ Tư tuân lệnh, nhưng cũng không phục mà
nói:”Nếu thi đấu sẽ mất nhiều thời gian luyện tập, đã vậy còn tốn rất
nhiều tiền.”
Lục Vũ Thần cười nhếch môi:”Tiểu Vũ có vẻ thích moto, còn nữa.. cứ chơi đi tôi không thiếu tiền.”
Đàn ông đều đáng ghét… ngày xưa Tống Tư Hàn cũng ngăn cản cô học cao để cô
ngu ngơ đến lúc Doãn thị gặp chuyện liền không thể quản, hiện tại Lục Vũ Thần cũng không khác, muốn cô chơi bời, cưỡng ép không cho co học hành
tử tế.
“Được… vậy ngày mai tôi đưa Tiểu Vũ đi nhận xe.”
Nói
rồi Doãn Mộ Tư giận dỗi nằm xuống, xoay lưng về phía Lục Vũ Thần, nghĩ
linh tinh một lúc liền chìm vào giấc ngủ, hôm nay đã quá mệt rồi.
Buổi sáng, Doãn Mộ Tư dậy rất sóm chuẩn bị đồ ăn sáng.
Tiểu Vũ từ phòng ngủ bước ra ngoài, cậu nhóc mới thức dậy, gương mặt trắng
non búng ra sữa cùng mái tóc xoăn hổn độn như ổ gà. dùng tay dụi dụi mắt trong quá sức đáng yêu, Doãn Mộ tư liền ngồi xổm xuống trước măt Tiểu
Vu, hôn một cái vào má liền nói:”Một lát mẹ dắt con ra ngoài chơi, chịu
không?”
Hiển nhiên Tiểu Vũ liền gật đầu tận mấy cái.
“Tiểu Vũ ngoan quá, mẹ yêu em bé quá đi.”
Gương mặt của Tiểu Vũ bừng sáng, nhóc 6t rồi nhưng vẫn là em bé của mẹ, tâm
tình cực kỳ tốt liền chạy lấy cái bảng ghi lên:”Em bé yêu mẹ.”
Doãn Mộ Tư cười cưng chiều, lại hôn thêm một cái nữa rồi đưa cậu bé đi rửa
mặt, chải lại mái tóc xoăn, rồi đưa cậu bé đến bàn ăn.
Lúc này, Lục Vũ Thần cũng đã có mặt ở bàn ăn lớn.
Nhìn hai cha con ăn, Doãn Mộ Tư phát hiện thật ra Lục Vũ Thần cũng rất dễ
nuôi, ngoài những thứ hắn ta không ăn được, cô nấu cái gì đều ăn cái đó.
Ăn xong, Lục Vũ Thần hôn Tiểu Vũ xong liền đến công ty.
Sau đó một lớn một nhỏ liền chuẩn bị một chút ra khỏi nhà, Doãn Mộ Tư liền
nhắn tin cho Từ Oánh, muốn rủ cô đi nhận xe chung nhưng không thấy phản
hồi.
Xe chạy trên đường, đi ngang qua một siêu thị lớn, có rất
nhiều người và phóng viên cầm máy quay vây quanh, nhìn liền đoán được có người nổi tiếng ở đó.
Doãn Mộ Tư không quan tâm đến giới showbiz
nên không để ý lắm, lúc đi ngang qua lại nhìn thấy Từ Oánh ở bên trong
đám đông, cô muốn kéo Từ Oánh đi cùng nên quyết định dừng xe lại.
Vì Tiểu Vũ không thích đám đông nên cô nắm chặt tay cậu nhóc đứng ở phía xa nhìn vào, cận vệ cũng ở phía xa lẳng lặng bảo vệ.
Một lát sau, trong đám đông truyền ra tiếng hét:”Lâm Y Đình.”
Thì ra là cô gái hôm đó đi cùng Lục Vũ Thần, đại minh tinh Lâm Y Đình.
Sau chuyện lần đó cô có cho người tỉm hiểu một chút về cô gái này. Cô ta
gia nhập giới giải trí khá lâu ở Hải Sơn, hai năm nay chuyển đến Nam Sơn ký hợp đồng với công ty giải trí lớn nhất Nam Sơn, được cực lực nâng đỡ thành nữ diễn viên nổi tiếng, tài nguyên dồi dào khiến hết thảy mọi
người trong giới đều ghen ghét.
Còn có thông tin bắp đùi cô ta bám vào có thế lực lớn nhất Nam Sơn.
Tất nhiên, thế lực lớn nhất Nam Sơn chính là chông của cô, Lục Vũ Thần.
Một lát sau, một cô gái dáng người cao ốm mặc lễ phục màu xanh nhạt được vệ sĩ bảo vệ hai bên tạo thành một lối đi nhỏ, nhẹ nhàng bước bên bục cao.
Cô ta chính là Lâm Y Đình, được truyền thông Ảnh Vũ nâng đỡ hai năm liền
nổi tiếng khắp cả nước, trở thành sao hạng A. Doãn Mộ Tư liền cảm giác
nhìn thấy đổi thủ, ánh mắt cô chằm chằm dán lên người Lâm Y Đình. Cô ta
có khí chất xinh đẹp, dáng người tinh tế cao gầy, ngũ quan tinh xảo đứng ở phía xa, đúng là mỹ nhân hiếm thấy/
Nhưng lý do mà Lục Vũ Thần
để Lâm Y Đình ôm đùi thì Doãn Mộ Tư không rõ, vì mỹ nhân như cô ta trong làng giải trí rất nhiều, có người còn hơn cô ta. Lúc điều tra còn cảm
thấy cô ta quá tầm thường, diễn xuất không có kỹ thuật, không có gì quá
đặc biệt, nếu muốn luôn nổi tiếng thì cứ mặc sức ném tài nguyên vào cô
ta không cần lấy lại vốn.
Lục Vũ Thần lại chịu đầu tư không cần lấy lại vốn?
Doãn Mộ Tư nhìn chăm chăm cô gái ở phía xa, không chú ý sự thay đổi của cậu nhóc mà cô đang nắm chặt tay.
Lúc này, Tiểu Vũ đang nhìn chăm chăm Lâm Y Đình, thân thể căng cứng, bàn
tay hơi siết lại, đôi mắt nheo lại đầy phẫn nộ, gương mặt đầy sự căm
hận.