Đến tối, trước khi đi ngủ, Phong Diên vừa tắm xong bước vào phòng liền
thấy Tư Niệm từ lúc nào đã ngồi bên giường một cách nghiêm túc. Cảm giác có chuyện không ổn sắp xảy đến, anh vốn định làm lơ nhưng không ngờ Tư
Niệm lại trực tiếp mở lời:
“Phong Diên, tôi muốn nghỉ việc.”
Câu nói ngắn gọn cùng chất giọng lạnh lùng của cậu đã khiến anh giật mình.
Phong Diên quay người, nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
“Em rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
Tư Niệm cũng ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt kiên định.
“Anh muốn tôi nói gì?”
Không biết từ lúc nào Phong Diên lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng trước sự thay
đổi kì lạ của con người này. Sự bất lực cùng sự khó chịu vì nhận thấy
cậu không coi bản thân anh ra gì hoà trộn lại khiến toàn bộ sự kiên nhẫn của anh gần như tiêu tan.
“Châu Tư Niệm, em đừng đùa với tôi.”
Phong Diên mặt tối sầm, hạ giọng xuống thật thấp. Những lúc như thế này anh
trông rất đáng sợ, Tư Niệm biết rõ, cậu thực sự đã chọc giận anh rồi. Ấy vậy mà cậu lại đột nhiên nhoẻn miệng cười. Cậu là đang muốn anh phải
tức giận hơn nữa, đến mức cảm thấy cậu thật chướng mắt rồi đuổi cậu đi.
“Anh đoán xem, tôi có rảnh rỗi đến mức ở đây chơi đùa với anh không?”
“Là em khi trước tha thiết cầu xin tôi đừng đuổi việc. Bây giờ vẫn là em, nhưng lí do gì mà em lại muốn thôi việc chứ?”
Nghe đến đây, với tâm thái thản nhiên, Tư Niệm đứng dậy, bước tới gần Phong Diên, chăm chăm nhìn vào mắt anh, nghiêng đầu nói:
“Vậy thì tôi nghĩ anh nên tự mình nhớ lại… lí do khi trước tôi tha thiết cầu xin anh đừng đuổi việc là gì?”
Như bị một xô nước tạt thẳng vào mặt, dù không có động tĩnh mạnh, Phong
Diên trong phút chốc vẫn bị giật mình. Sao lại thành ra thế này? Tư Niệm tuy rằng đã thay đổi, nhưng anh chưa từng nghĩ, sẽ có ngày cậu lại nói
chuyện với anh bằng giọng điệu kiêu ngạo như thế này. Không muốn tin.
Phong Diên vẫn cố chấp hỏi:
“Ý em là gì?”
“Phụt! Haha!!” Một lần nữa, Tư Niệm bật cười, vẻ mặt lúc này lại càng thêm mỉa mai. “Anh có vẻ ngây thơ hơn tôi tưởng nhỉ? Khi trước tôi cầu xin anh
để tôi ở lại, là vì khi đó tôi cần tiền, cần tiền đóng viện phí cho mẹ.
Bây giờ tôi muốn nghỉ việc, còn lí do gì nữa? Đương nhiên là tôi đã đủ
tiền rồi. Vậy thì cớ gì mà tôi phải tiếp tục ở lại làm cái công việc ô
sin hèn hạ này chứ?”
Nghe xong những lời này, Phong Diên như chết lặng. Anh căn bản không muốn tin, lại càng không dám tin chàng trai vốn hiền lành, tốt bụng trước mặt bây giờ lại thốt ra những câu nói khốn
nạn như thế. Trong thoáng chốc, một loạt những hình ảnh vụn vỡ về nụ
cười, sự vui vẻ, dễ thương của Tư Niệm chợt vụt qua trong đầu anh. Và
giờ người trước mặt anh là ai? Ngoại hình, giọng nói, tất cả đều rất
giống Châu Tư Niệm, nhưng chắc chắn đây không phải là cậu, đúng không?
Nhìn dáng vẻ sững sờ của anh, Tư Niệm vẫn vô tư cười nói: “Vì tôi đã đủ tiền rồi… nên tháng lương cuối cùng này anh không cần trả cho tôi nữa. Dù
sao cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi một công việc vừa dễ dàng mà lương lại cao như thế nhé! Tôi có nên dọn đi luôn ngay bây giờ không?”
“Biến đi.”
Tư Niệm tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt vẫn ngây ngô, hồn nhiên như thế. Cơn tức giận như ngọn lửa đột nhiên bùng phát, Phong Diên trừng mắt gào lên:
“Tôi bảo cậu biến đi! Biến khỏi nhà tôi, trước khi cho cậu ra bã!”
Trước sự giận dữ đáng sợ ấy, Tư Niệm khi trước sẽ vô cùng sợ hãi, mặt tái đi
và nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe. Nhưng lúc này, không biết cậu lấy can
đảm ở đâu ra, vẫn nhìn anh một cách bình thản.
“Vậy… tạm biệt, ông chủ của tôi. Về việc chăm sóc Bảo Bảo, sau này chắc anh phải cố gắng nhiều rồi.”
Dứt lời, cậu thậm chí còn không thèm dọn đồ, chỉ tiện tay mang theo chiếc
áo khoác treo sau cửa và rời đi. Ra khỏi phòng, cửa vừa đóng lại cậu
liền bị giật mình bởi một tiếng động mạnh. Phong Diên bây giờ chính là
một con thú dữ vừa bị chọc giận, anh lại không ngừng đập phá đồ.
Giờ thì hay rồi. Có vẻ như Hollywood đã nợ cậu một vai diễn. Cũng ngay
khoảnh khắc cánh cửa phòng vừa đóng lại đó, vẻ mặt Tư Niệm đã lập tức
thay đổi. Sự thản nhiên kiêu ngạo trên khuôn mặt cậu đã không còn đâu
nữa, thay vào đó là một khuôn mặt tối sầm, không chút biểu cảm. Bởi lẽ
bây giờ Tư Niệm… không biết nên bày ra biểu cảm như thế nào.
Hít
một hơi thật sâu, trước khi đi cậu đã ghé qua phòng Bảo Bảo, nhẹ nhàng
đặt một nụ hôn lên trán thằng bé. Lần này có lẽ thực sự là lần cuối. Cậu đã chọc giận Phong Diên bằng chính sự mỉa mai của mình, chắc chắn sẽ
không còn cơ hội nào nữa.
Tư Niệm nhìn thì có vẻ đúng là một
chàng trai mạnh mẽ như lời bà Lưu nói. Thế nhưng vừa bước vào trong
thang máy, mắt đã không chịu được mà tuôn ra. Cậu khóc thật to, như thể
để tạm biệt chiếc thang máy mà cậu sẽ không bao giờ đi lại nữa. Và cứ
như thế, mang theo sự đau đớn cùng tâm trạng nặng nề, Tư Niệm một mình
đi bộ về căn trọ chật hẹp khi trước trong màn đêm u tối. Cậu tự hỏi, tại sao những lúc như thế này ông trời lại trong tặng cho cậu một cơn mưa
như trong tiểu thuyết? Giấu diếm những giọt nước mắt với mọi người xung
quanh mệt mỏi đến thế nào…