Đông Phong Bất Dữ

Chương 134: Thay đổi


trướctiếp

“Thần muốn thay đổi cách thức ra và chấm đề thi.” - Thiệu Trịnh Minh đột nhiên có một cái nhìn đầy ác ý lên hốt bảng. - “Mọi năm đều là các giáo quan Quốc Tử Giám kết hợp với bộ Lễ ra đề rồi trình lên bệ hạ, đề thi nói là được nhưng cũng chỉ ở mức tạm ổn, vẫn còn lỗ hổng có thể lách qua. Có thể lúc ra đề và kiểm duyệt đều không để ý, song người làm bài là người biết rõ nhất.”

- Hắn có ý gì?

Quân Bất Hối nãy giờ nghe hết, quay sang đệ đệ mình bên cạnh. Bên cạnh hắn, Quân Bất Hận vẫn cầm hốt bảng, nói thầm: “Nhắm đến tam ca.”

“Cho nên, thần kiến nghị, chánh chủ khảo năm nay, người đứng đầu khâu ra đề và chấm thi lấy người đạt điểm cao nhất trong kì thi lần trước. Có như vậy, nhược điểm của đề thi mới được khắc phục triệt để. Xin bệ hạ ân chuẩn!”

Hả?

Thiệt luôn?

Hết hốt hắn từ dân thường lên ngũ phẩm, từ ngũ phẩm lên Thượng Thư rồi bây giờ mang hắn đi chấm thi luôn à?

- Các khanh có ý kiến gì không?

“Thần phản đối thưa bệ hạ.” - Mẫn Hi giơ cao hốt bảng, đường đường chính chính bước ra giữa. - “Tâu bệ hạ, những việc như thi cử là chuyện hệ trọng để chọn ra rườn cột quốc gia, cho nên ra đề, chấm thi vẫn phải do người chuyên về mảng giáo làm mới có thể chọn chuẩn nhất. Thần từ xưa tới nay học cũng là tự học chứ đừng nói là dạy người khác hay cho đề, một chút kinh nghiệm cũng không có. Trước mắt thánh thượng, thần thừa nhận tư chất kém cỏi, không đủ để làm mấy việc như này, xin bệ hạ giao trọng trách cho người xứng đáng hơn.”

Không chỉ có Bất Hận, hắn cũng đánh hơi được mùi nguy hiểm. Sống ở đời cha mẹ dạy rồi, phàm là cái gì khiến cho mình có cảm giác nguy hiểm thì đừng có làm. Vào hang cọp mới bắt được cọp là câu thành ngữ chỉ dành cho mấy thằng khôn thôi, còn ngu ngu như hắn tốt nhấn từ chối khéo cho xong.



“Tâu bệ hạ, Hình Bộ Thượng Thư thụ hưởng thánh ân, ngồi hàng nhất phẩm nay lại bảo mình không đủ tư chất há chẳng phải đang nói thánh nhãn không rõ, chọn sai người. Đây rõ ràng là đại nghịch bất đạo, xin bệ hạ xử trí!” - Lại là cái mồm của Chu Văn Viên. Lần trước khẩu chiến với hắn chưa đủ hay sao mà giờ muốn chơi thêm ấy.

Nghe vậy, Quân Bất Hối ngứa tai, định giơ hốt bảng lên giúp huynh đệ mình một chuyến. Song, hốt bảng chưa kịp qua khỏi ngực hắn đã bị Bất Hận chặn lại: “Từ từ, không phải vội.”

- Bẩm bệ hạ, thần từ nãy giờ vẫn chưa nói câu nào đến thánh ý, tất cả đều do Chu đại nhân suy luận ra. Nếu Chu đại nhân nói thần đại nghịch bất đạo thì ngài ấy cũng như thế, xin bệ hạ xử trí cả hai, tránh bên nếp bên tẻ!

Đêm nào hắn cũng bị tét mông đến mức bây giờ có đè cho hắn 50 gậy hắn cũng thấy sướng. Cho nên hắn chấp mười thằng Chu Văn Viên, ngon thì nằm xuống, thằng nào dai hơn thằng đó làm ông nội!

Mã Đức Anh đứng nhìn, rốt cuộc chỉ biết thở dài: “Nữa rồi đó.”

- Đáng lẽ ngài nên đề xuất kín.

Quán Điện Thiểm khều khều Thiệu Trịnh Minh.

- Trẫm sẽ suy nghĩ thêm. Hôm nay tới đây thôi, bãi triều!

Có lẽ chính Hoàng đế cũng phải chán nản trước cảnh hai đứa này chuẩn bị khẩu chiến. Một đứa thì không biết nhường, đứa thì không biết nhịn, để tụi nó cãi nhau tới sáng hôm sau vẫn chưa xong mất. Thôi, bãi triều sớm, giải thoát cho mình cũng như cho mọi người.

Dứt lời, Hoàng đế đứng dậy đi, trong ánh mắt nhìn về phía Quân Bất Hận. Vốn dĩ tâm tư nhạy bén hơn người, Bất Hận hiểu ra ý tứ của vua cha, bèn bảo ca ca về trước rồi đuổi theo phụ hoàng. Nhìn theo bóng lưng đệ đệ, Bất Hối chỉ thấy nó giống gà con lon ton chạy theo cha chứ chẳng giống vương gia tí nào.



Bất Hận chạy được một đoạn cũng đuổi kịp Hoàng đế. Ngay khi cha vừa quay lại, y quỳ xuống hành lễ như mọi lần.

- Miễn lễ đi, con theo trẫm vào đây.

Quân Thư Triệt vào bên trong Chu Tước điện, dẫn theo bé con nhà mình cùng đi. Đến nơi, ngài cho phép cục vàng được ngồi xuống, sai Trác Xiển Ninh pha món trà, làm tí bánh mà thằng bé thích nhất. Lần nào y đến ngài cũng làm như vậy, cứ như thể đó là một thói quen khó bỏ vậy.

- Phụ hoàng cho gọi nhi thần ạ?

“Ừ.” - Quân Thư Triệt lấy một cây bút trên giá xuống. - “Chuyện hôm nay con thấy sao?”

- Ý phụ hoàng thế nào thì ý của nhi thần chính là như vậy ạ!

“Cứ nói thẳng đi, không cần phải ngại.” - Trà cũng được mang lên, một Long Tĩnh cho Hoàng đế, một Thiết Quan Âm cho tiểu tử trước mặt ngài.

- Nhi thần thấy Lễ Bộ Thượng Thư nói cũng phải, chỉ có người từng trải mới biết được đề có những lỗi gì cần khắc phục nhưng nếu chỉ như vậy mà đẩy trách nhiệm của chánh chủ khảo lên Hình Bộ Thượng Thư thì thật không đúng. Vốn dĩ ngài ấy làm công việc liên quan tới giấy tờ pháp lí, không đụng tới đề đóm thi cử, nếu có chuyện gì lại quy sạch hết lên đầu ngài ấy thì tội ngài ấy lắm ạ! Nhi thần đồng quan điểm với Phác đại nhân, người nào việc đó!

“Thật ra ý đó là của trẫm.” - Quân Thư Triệt nhấp trà. - “Trẫm muốn hắn làm chánh chủ khảo năm nay vì.... ừm, lí do thì như Lễ Bộ Thượng Thư nói. Con thấy thế nào?”

- Nếu đó là ý của phụ hoàng, nhi thần không dám bình phẩm.

trướctiếp