Nhưng có xấu thế nào cũng không thể làm mờ đi vẻ thanh tú của cô, Lạc Anh đi ra từ phòng vệ sinh hình ảnh người con gái ngọt ngào cũng không
kém phần quyến rũ bước ra đứng ngay trước mặt Hoắc Kinh Vũ không hiểu vì lí do gì hắn lại nhìn cô lắc đầu ngao ngán, lẽ nào là xấu quá sao, có
xấu cũng là do hắn chọn còn gì, tự mình chọn rồi tự mình chê, Lạc Anh
híp mắt bức bối nhìn Hoắc Kinh Vũ lên tiếng
“ Anh lại làm sao? “
“ Đột nhiên anh không muốn cho em đi nữa, dù là mặc gì em cũng đẹp mê
người như vậy, cho em theo thật nguy hiểm “, hắn nói xong lại kéo eo cô
ôm lại, ánh mắt đen sáng lên cứ nhìn lên nhìn xuống cơ thể cô.
Đúng là cô đẹp bất chấp mọi thứ, dù bây giờ có cho cô mặc dẻ rách cũng không làm mất đi khí chất khiêu gợi của cô, Lạc Anh cũng rất hiểu cơ thể mình đẹp nhất chính là nơi cổ trắng ngần nơi đây chính là điểm mạnh của cơ
thể cô, dù có là mặc gì cô cũng sẽ chọn để lộ ra vầng cổ triệu đô này.
“ Anh không được để em lại, anh đã nói là đưa em đi cùng, yên tâm em sẽ
không để bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận em đâu, em sẽ tự giữ mình cho anh, được không? “.
Lạc Anh hôn rải rác trên gương mặt hắn, lại
một lần nữa làm hắn thở ra, nhanh chóng đưa tay ngăn người phụ nữ lại
nếu còn không ngăn e là sẽ không bước ra khỏi phòng được mất.
“
Nếu còn hôn anh nữa thì chúng ta sẽ không đi tiệc được đâu”, hắn nhìn cô cười tà, còn ngắt nhẹ đầu mũi khiến nó đỏ lên nhìn Lạc Anh hệt như chú
hề có cái mũi đó trong mấy bộ phim hài.
Lạc Anh bị dọa nhanh chóng đẩy Hoắc Kinh Vũ ra rồi xách tà váy chạy nhanh ra khỏi phòng, để lại
người đàn ông tay sửa lại cà vạt miệng thì cười hả hê.
...
Hai người khoát tay nhau bước vào sảnh dinh thự Mặc gia, như thể có chuẩn
bị trước bọn họ vừa bước vào mọi ánh đèn đều tập trung về phía cửa lớn,
mọi ánh mắt từ người trẻ đến người già trong chốc lát đã bị hai người họ hớp hồn, đàn ông thì chăm chú nhìn Lạc Anh, phụ nữ thì ngước cao đầu
ngắm Hoắc Kinh Vũ.
Hai người nhìn nhau cười khẽ rồi lại tiếp tục
đi vào lập tức môt người đàn ông lớn tuổi mặc trên mình bộ vest xanh đen chống gậy hớn hở đi đến: “ Hoắc thiếu, thật vinh hạnh cho tôi, thật sự
không nghĩ đến anh sẽ đồng ý đến đây “.
Đưa tay ra trước mặt Hoắc
Kinh Vũ hành động này lại khiến những người phát mở to mắt kinh ngạc,
thường thì người trẻ sẽ phải là người có ý bắt tay trước vậy mà đứng
trước Hoắc Kinh Vũ, Mặc Diễn lại kính cẩn có ý bắt tay trước, nếu ai đã
biết đến Hoắc Kinh Vũ từ trước thì sẽ biết lý do còn những ai lần đầu
gặp sẽ thấy ngạc nhiên, đây cũng là chuyện dễ hiểu, qua đêm nay rồi sẽ
biết đến hắn cả thôi.
Từ trong một người phụ nữ cùng cô con gái và một cậu con trai đi ra đứng ngay bên cạnh Mặc Diễn, gương mặt người phụ nữ đã đứng tuổi nhưng lại mang khí chất ngời ngời, hơn nữa so với những người phụ nữ cùng tuổi ở đây bà ấy đẹp hơn rất nhiều, Mặc Diễn lại nói
tiếp: “ Hoắc thiếu, đây là vợ tôi, con gái và cậu con trai nhì, còn một
đứa con trai nhưng nó vẫn đang bận chưa thể đến chào hỏi anh, mong anh
thông cảm “.
Từ lúc bắt đầu Hoắc Kinh Vũ chỉ im lặng, cười khẽ bây giờ vì cô mới mở miệng, hắn nằm chặt tay cô tay kia ôm eo nhỏ, nói với
giọng đầy tự hào: “ Vợ tôi “.
“ Hoắc thiếu phu nhân rất vui được gặp cô “
Lạc Anh hơi cúi đầu nhìn bọn họ cười tươi. Lúc cô cười lại vô
tình gây sự chú ý từ cậu con trai của Mặc Diễn, cậu ta nhìn cô không
chớp mắt có lẽ là sống đến từng tuổi này rồi vẫn chưa gặp qua người nào
đẹp như vậy.
Ánh nhìn không đứng đắn đó đã bị Hoắc Kinh Vũ nhìn
thấy, hắn trừng mắt như thú dữ nhìn lại khiến cậu ta hoảng sợ cúi rạp
đầu, có tin đồn con trai thứ hai của Mặc gia rất dè dạt, nhúc nhát không ngờ là thật, còn cậu con trai cả là một tên ăn chơi, còn rất phong lưu, đa tình, cô con gái là hiểu chuyện nhất luôn rất khuôn phép những
chuyện gì nên và không nên làm đều tự biết mà điều chỉnh nhưng đứng
trước một người đàn ông lịch lãm, lại điển trai như Hoắc Kinh Vũ dù có
là người phụ nữ nề nếp đến đâu cũng khó tránh có rung cảm, ánh mắt cô
nhìn người đàn ông cũng không tầm thường chút nào.
Sau màn chào
hỏi rườm rà đó Hoắc Kinh Vũ chỉ việc đứng yên nắm tay Lạc Anh thôi cũng
không thiếu người tìm đến mà bắt chuyện, Lạc Anh chỉ đứng cạnh bọn họ
nghe mấy người đàn ông nói hết chuyện này đến chuyện khác về kinh doanh
cô hoàn toàn không hiểu gì, chỉ đứng cầm ly rượu nhưng lại không được
uống.
“ Có thấy nhàm chán không? “, Hoắc Kinh Vũ vuốt lướt qua mái tóc cô nhìn gương mặt người phụ nữ rụ xuống liền bơ đi bọn đàn ông kia
mà quan tâm cô. Lạc Anh cười tươi đưa ly rượu cho anh rồi lắc đầu, hắn
nhìn cô rồi lại hỏi: “ Em muốn uống gì? “
“ Sữa, nhưng hình như ở đây không có “
Người đi tiệc mà muốn uống sữa cũng chỉ có mình người phụ nữ này của hắn, khi cô nói ra cũng khiến mấy người đứng đây có ý cười nhưng nhìn mặt Hoắc
Kinh Vũ lại không dám cười. Hắn quay mặt về phía bàn tiệc lớn đưa mắt
nhìn mấy vòng lên, đúng là không có sữa chỉ có nước trái cây và rượu,
bình thường giờ này ở nhà Lạc Anh đã uống một ly sữa và chuẩn bị đi ngủ
rồi nên lúc này cô muốn uống sữa cũng không có gì lạ. Hoắc Kinh Vũ đưa
cô đi lại gần bàn tiệc hơn, hắn mở cho cô một chai nước trái cây rồi lấy một cái bánh ngọt nhỏ đưa vào tay cô, Lạc Anh chỉ đành ăn lấy, Hoắc
Kinh Vũ thấy cô tươi hơn thả eo để cô thoải mái hơn rồi mới quay đầu
tiếp tục nói chuyện với mấy người đàn ông, cô đứng ngay sau lưng hắn
ngoan ngoãn ăn xong rồi uống, bánh ngọt ở đây quá ngon khiến cô quên mất giờ này đã trễ lẽ ra không nên ăn đồ ngọt.
Hoắc Kinh Vũ cũng đâu nói có bao nhiêu câu vậy mà khi quay đầu lại không còn nhìn thấy cô đâu nữa.
...
Lạc Anh nặng nề xách tà váy đi khắp nơi trong dinh thự, cô vì đã uống quá
nhiều nước trái cây mà không nhịn nổi nữa, cũng vì gấp quá nên quên mất
phải nói với Hoắc Kinh Vũ một tiếng, cái dinh thự này cũng thật lớn đi
rất lâu rồi vẫn không biết phòng vệ sinh nằm ở nơi nào, đến khi may mắn
gặp được một nữ giúp việc, được bà ấy đích thân dẫn đến tận nhà vệ sinh, Lạc Anh vội vội vàng vàng cúi đầu rồi phi nhanh vào nhà vệ sinh.