Lạc Anh dần dần tỉnh lại, toàn thân truyền đến cơn đau thấu xương, hoàn toàn không còn lực nữa.
Từ Từ mở mắt ra đã thấy đầu đau như búa bổ, dưới hạ thân đơ cứng không đậy nổi, cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Đây là đâu
Vì mới tỉnh lại nên mọi thứ trước mắt vẫn là một mớ sương mù, Lạc Anh dụi
dụi mắt mình, một lần nữa nhìn kỹ hơn ngay trên tầm mắt cô là một cái
đèn trùm lớn bao lấy gần hết trần nhà, đưa mắt nhìn qua căn phòng một
lần nữa.
Đây là phòng ngủ của cô và Hoắc Kinh Vũ.
Cô nặng nề ngồi dậy, có kinh ngạc cũng có bình thản.
Kinh ngạc là vì chẳng phải cô là đang bị hắn đánh đến chết rồi sao, bình
thản là vì đây cô đúng là đang ở trong phòng hắn bị hắn đánh đập.
Lẽ nào cô vẫn chưa bị đánh chết, hắn đánh cô như vậy mà vẫn có thể sống
được, Lạc Anh tự nghi ngờ bản thân thử cắn mạnh môi mình liền thấy đau,
không phải đang mơ, cô thật sự còn sống, Lạc Anh ôm lấy hai chân mình,
nó đau như thể bị chặt đứt rồi.
Bên ngoài bà Hai, là người giúp việc hối hả mang bữa sáng đi vào thấy cô tỉnh dậy bà lại càng vội vã hơn, nhìn cô cứ như gặp ma.
“ Phu nhân, cô tỉnh rồi, xin lỗi cô bữa trưa của cô đây “.
Lạc Anh gật nhẹ đầu nhưng rồi lại trợn mắt nhìn bà ta, sự kinh ngạc trên gương mặt cô khiến bà ấy có chút hoảng sợ.
“ Không phải bà đã về quê rồi sao “.
Rõ ràng bà ấy vì gia đình có con gái vừa mới sinh đẻ nên đã xin Hoắc Kinh
Vũ nghỉ phép sáu tháng để về quê chăm sóc con gái và cháu ngoại, cũng đã đi được bốn tháng rồi sao bây giờ lại ở đây.
“ Tôi đúng là có xin Hoắc tổng về quê nhưng hai tuần nữa tôi mới đi “
Lạc Anh một lần nữa nghi ngờ
với mọi chuyện xảy ra trước mắt, càng thấy sợ hãi hơn với mọi thứ cô
hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, cô vừa run vừa lần nữa thắc mắc: “ Hôm nay là ngày mấy rồi “.
“ Ngày 20 tháng 5 thưa phu nhân “.
Sao lại như thế được, rõ ràng đã là ngày 25 tháng 12 là ngày cô có buổi
trình diễn ở trường đại học cũ còn gặp được bạn bè sau đó thì bị Hoắc
Kinh Vũ... và ngày mai chính là kỉ niệm một năm kết hôn của hai người,
vậy mà...
Lạc Anh bất ngờ quỳ dậy thẳng cao người nhoài đến gần bà Hai hơn, hỏi lớn “ Chùng tôi chỉ mới kêt hôn được năm tháng sao? “
“ Phải, phu nhân, tôi cũng đã làm ở đây được năm tháng rồi “
Hôn nhân của cô với Hoắc Kinh Vũ vậy mà chỉ mới kết hôn được năm tháng, sao lại như vậy được rõ ràng đã kết hôn được một năm,... hết cơn sốc này
đến cơn sốc khác Lạc Anh ôm đầu mình nhíu chặt mày, cô thở mạnh cứ như
gặp phải chuyện gì rất đáng sợ.
Lạc Anh nhìn chăm lấy bà ta, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài mặt trời đã lên đỉnh còn tấm rèm cửa đúng ra là màu đen vậy mà bây giờ lại là
màu xanh dương là màu cô thích, cô nhớ trước sau khi kêt hôn khoảng một
tháng cô đã nói với Hoắc Kinh Vũ muốn thay rèm cửa màu xanh dương hắn
liền gọi người về thay ngay lập tức, mấy tháng sau mới đổi thành màu
đen,..cô bây giờ lẽ nào là....
Trùng sinh rồi.
Bà Hai đứng bên cạnh cũng run rẩy theo: “phu nhân cô không sao chứ, có
phải đếm qua Hoắc tổng hơi mạnh tay không, hôm qua ngài ấy tức giận như
thể nổi điên lên “.
Đêm qua
Thay vì đã bị hắn đánh chết cô lại trùng sinh, quay về quá khứ cách đây một
năm. Bây giờ thì cô nhớ rồi hôm qua là ngày cô có buổi trình diễn Piano ở học viện nghệ thuật quốc tế, sau khi biểu diễn xong có một người đàn
ông cũng trong đoàn diễn có đi lại xin thông tin còn muốn làm quen, lúc
đó Hoắc Kinh Vũ biết chuyện, hắn liền phát tiết lên lôi cô về nhà, xong
một trận cãi nhau um trời hắn đè cô mà cưỡng ép đến tận trời sáng, ngay
khoảng khắc đó cô liền quyết định nghĩ đến chuyện ly hôn. Cũng chính là
đêm qua cô mới bắt đầu phát hiện ra bản chất ghen tuông trong con người
điềm đạm của hắn và cũng từ đó về sau hắn luôn càng lúc càng mất kiểm
soát chỉ cần một người đàn ông lạ vô tình đụng trúng cô hắn cũng sẽ trở
nên ghen tuông rồi trách cứ cô, còn chuyện của Tư Thành trước khi cô
trùng sinh...Lần này cô nhất định sẽ ngăn cản chuyện này, sẽ không để
Hoắc Kinh Vũ càng nước càng lần tới nữa, bây giờ ông trời yêu thương cô
giúp cho cô sống lại, cho cô cơ hội sớm rời khỏi tên đàn ông, cô muốn ly hôn. “ Hoắc Kinh Vũ ở đâu rồi “
“ Hoắc tổng, đến công ty từ sớm rồi cô “
Bà Hai đặt bữa trưa xuống rồi quay người dọn dẹp lại căn phòng vừa nói.
Lạc Anh bật người dậy, cô bỏ qua bữa trưa thay nhanh một bộ đồ rồi vội ra
ngoài, ngay sau đó bà Hai liền gọi điện báo cho Hoắc Kinh Vũ. Lạc Anh đi đến tòa án, đứng trước tòa án cô mím chặt môi nhớ lại những kỷ niệm
giữa cô và Hoắc Kinh Vũ, cô vẫn còn yêu hắn cũng biết hắn yêu cô thế nào nhưng cô không sống nổi với cái tình ghen tuông của hắn nữa, Lạc Anh
bất giác rơi nước mắt, cô khóc đến ướt đẫm áo đứng nhìn cánh cửa đó cũng hơn hai mươi phút, qung quanh những người ra vào mọi sự chú ý đều dồn
vào cô.
Cô đau, rất đau, tim cô bây giờ như bị xé toạt làm hai.