Lạc Anh uống đến ly thứ năm liền bắt đầu làm loạn hết lên, cô cầm
rượu đi khắp nơi dù là người không quen cũng vui vẻ mà uống với bọn họ,
còn nhảy nhót hát hò, ngay cả sân khấu cho vũ công cô cũng leo lên đó mà chiếm lấy hào quang.
Càng lúc càng mất kiểm soát An Nhiên sợ cô xảy ra chuyện nên cũng bỏ cuộc chơi rồi đưa cô về.
“ Này uống nữa đi, rượu ngon “, Lạc Anh chớp chớp mắt cầm lấy chai nước
lọc có sẵn trong xe mà nóc lấy nóc để còn đổ lung tung trên xe khiến An
Nhiên sợ hãi đến đổ cả mồ hôi hột, bây giờ cô mới biết người bạn này của cô không những đô yếu mà khi say vào còn đáng sợ hơn, Lạc Anh thường
ngày dịu dàng, điềm dạm bao nhiêu thì khi say trở nên bạo gan, càn quấy
hơn bấy nhiêu.
Đây cũng là lần đâu tiên Lạc Anh uống đến mức thế
này, chắc ngay cả cô cũng không biết mình không phải người có thể làm
bạn với bia rượu.
An Nhiên khó khăn đỡ cô vào nhà, có gọi bà Hai
nhưng không biết bà ấy đi đâu mà không trả lời, An Nhiên đưa Lạc Anh
thẳng lên phòng.
Lạc Anh vừa nhìn thấy giường là như một con sóc
mà bay lên còn ôm gối quăng đi lung tung, vừa phá vừa cười, An Nhiên
cũng muốn nhanh chóng quay về nhưng lại không có ai chăm sóc cô bạn thân này nên chỉ đanh ở lại một chút.
Lạc Anh lại nhảy khỏi giường đi
vào phòng tắm mở hết nước từ vòi sen, bồn rửa mặt, nước chảy lệnh láng
trong nhà tắm lấy tay hứng nước hẫy lên cao còn cười thả thích, vui
sướng
“ Này cậu dừng lại, ngấm nước vào người trong lúc say sẽ bênh đó,...mau đi ra ngoài với mình “.
An Nhiên vội tay tắt hết nước nhưng người cô cũng đã ướt một vũng lớn, Lạc Anh đưa mắt nhìn cô gái ướt nhèm nhẹp mà cười ha hả: “Không khác gì con chuột lột, haha “
Nói rồi lại nhảy khỏi nhà tắm lao lên giường
lần nữa lần này lại lấy hết đồ trang sưc trong tủ ra rồi vứt quanh
phòng, trong ánh mắt của cô những món trang sức lại như những quả bóng
cứ quăn đi lung tung rồi hét lên:” Sút vào, ghi bàn rồi, giỏi
quá,...haha “
An Nhiên nhìn cô gái trẻ mà bất lực, cô thật sự sợ rồi cả đời này sẽ không bao giờ cho Lạc Anh đụng đến rượu nữa dù là một giọt.
Vừa ngẩn đầu đã thấy bà Hai hối hả vào phòng, nhìn Lạc Anh mà ngạc nhiên
trừng mắt, đi nhanh về phía An Nhiên: “ Phu nhân làm sao vậy “.
“Cậu ấy say rồi, bà đi pha trà giải rượu cho cậu ấy uống đi, chăm sóc cậu ấy cho tốt, bạn tôi mà có chuyện gì chắc Hoắc Kinh Vũ sẽ giết tôi với bà
mất, tôi về trước đây “, An Nhiên vừa nói vừa thở dài nhìn lại cô gái
trẻ đang quậy phá kia rồi lắc đầu rời đi.
Bà Hai đi lại vỗ lấy Lạc Anh ngăn lại hành động nghịch ngợm của cô nhưng có ngăn thế nào cũng vô ích, bà ấy đứng nhìn cô tuy dáng vẻ bây giờ của Lạc Anh rất đáng yêu
nhưng bà ấy cũng chưa bao giờ chăm sóc người say rượu nên cũng đang lo
lắng trong lòng, chỉ biết là không thể để cô trong vô thức làm bản thân
bị thương nếu không bà ấy chắc chắn sẽ không sống yên với Hoắc Kinh Vũ.
“ Phu nhân cô đợi tôi ở đây đừng đi lung tung, tôi pha trà giải rượu cho cô “.
Lạc Anh vốn không hiểu bà ấy nói gì cô chỉ gât gật đầu nhiều lần đợi đến
khi bà ấy ra khỏi phòng rồi cô lại ném trang sức mà vui đùa, đồ trong
tay ném đi hết lại nhảy xuống giường nhặt lại rồi quay về giường mà ném
đi,vừa ném vừa cười còn tự tán thưởng bản thân, không biết sau khi tình
táo lại mà thấy dáng vẻ anyf của mình Lạc Anh sẽ thế nào, có khi là chui xuống cũng phải mười cái lỗ.
reng....reng....reng
Lạc Anh
dựng người ngồi thẳng, cô lắng tai nghe tiếng động, rồi đảo mắt nhìn
khắp căn phòng nhìn qua nhìn lại, tiếng chuông vẫn chưa tắt, Lạc Anh
quay ngoắc đầu đến cái bàn gần cửa sổ thấy điện thoại mình không ngừng
sáng lên, đi đến gần thì nghe thấy tiếng chuông to hơn, cô nhíu chặt mày cầm lên chiếc điện thoại cứ nhấn nhấn loạn xạ vào màn hình rồi đưa lên
tai.
“ Alo, là ai “
“ Lạc Lạc, là anh đây, em đã ăn tối chưa “
“ Anh là ai “
Lạc Anh cau chặt mày hơi, gương mặt khó hiểu nhăn nhúm lại
“ Lạc Lạc, em làm sao vậy, anh là chồng em, mới có mấy ngày đã quên mất anh rồi“
“ Chồng sao, em có chồng rồi ư nhưng mà sao lại có chồng được vậy nhỉ “
Lạc Anh đi lại giường ngồi dựa lưng vào giường tay ôm chặt cái gối, bây giờ trông cô ngoan ngoãn hơn nhiều.
“ Lạc Lạc, có phải là uống say rồi không “
Hoắc Kinh Vũ tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng chỉ cần nghe giọng điệu của
cô là có thể nhận ra người phụ nữ này đã say đến mức không nhớ ai ra
nữa, ngay cả hắn mà cô cũng quen luôn.
“ Không có đâu, chồng của em sao, là anh hả“
“ Lạc Lạc, em say rồi đúng không, em đang ở nhà hay ở đâu “
Lạc Anh đột nhiên lại cau có, cô hét lên: “ Em không phải Lạc Lạc, em là vợ của anh “
Nguời phụ nữ này đến cả tên của mình cũng không nhớ, rốt cuộc là uống bao
nhiêu mà say đến mức này,... Hoắc Kinh Vũ ở nơi nào đó chắc chắn đang
rất tức giận.
“ Được rồi vợ của anh, nói anh biết em đang ở đâu “
“ Nhà đó, một căn phòng rất to rất to, còn có hình của em này, người đàn
ông này là anh sao “, Lạc Anh đưa mắt nhìn đến bức hình to ở chỗ tủ quấn áo, đó là hình cưới của cô và Hoắc Kinh Vũ, vừa nói vừa chỉ chỉ tay vào đó, có vẻ bức tranh này mỗi ngày đều được lau rất tỉ mỉ, trông nó sáng
rực lên không có một chút bụi nào.
“ Mau đi tìm bà Hai nói bà ấy pha trà giải rượu cho em, nghe lời “
“ anh là chồng của em sao lại không ở cạnh em, anh đang ở đâu “
“ Anh sẽ về ngay, anh... “
“ Mặc kệ anh, em không có chồng, anh không phải chồng của em, không nói chuyện với anh “
Lạc Anh bức bối quẳn cái điện thoại đi vừa hay nó rớt ngay trước chân của
bà Hai cũng đang bước vào, cúi người nhặt lên tuy màn hình đã bị nứt
nhưng vẫn hoạt động bình thường thấy trên màn hình hiện ra hai chữ ‘Tiểu Vũ ‘, bà ấy liền biết ngay là Hoắc Kinh Vũ vội vàng nghe máy.
“ Hoắc tổng là tôi đây, phu nhân cô ấy uống say rồi “
“ Mau pha trà giải rượu cho cô ấy, đừng để cô ấy làm loạn tôi sẽ về ngay “
Hoắc Kinh Vũ giọng rất khẩn trương
“ Tôi đã pha rồi bây giờ sẽ cho phu nhân uống ngay nhưng Hoắc tổng ngài tính về ngay trong đêm sao, ngài đang ở Tam Á mà“
“ Tôi đã đặt gấp vé máy bay rồi sẽ về trong đêm nay, bà hãy ở bên cạnh cô ấy đến khi tôi về nhà “