Nghe thấy được lời nói có phần càn rỡ mà hung ác kia của Diễm An An Hứa Di
liền ngậm miệng nhìn cô trăn trối không biết nói thêm gì.
Tuy Hứa
Di là đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ tính khí có chút cao ngạo ưa
ngạnh nhưng trước giờ ngoài việc dùng tiền kinh thường người ra thì
chẳng dám đánh người khác huống chi là làm những việc phạm pháp như thế.
Mà Hứa Di thấy Diễm An An nói ra những lời hung ác như thế liền sắc mặt
vẫn hờ hững kèm theo đôi mắt không chớp lấy một cái làm sao cô không sợ
cho được.
Nhưng điều làm cho Hứa Di tin tưởng Diễm An An giám giết mình đó là câu nói cuối cùng kia, nếu giám làm hại đứa bé thì Diễm An
An chắc chắn sẽ giết cô và điều đó là thật. Bỡi Hứa Di nhớ từ lúc nhỏ
khi còn học ở lớp chẳng cần biết cô sai hay đúng nếu có người giám ức
hiếp mình thì mẹ cô như con hổ dữ lao vào mắn chửi như muốn giết người
vậy.
Vậy nên Hứa Di liền sợ rồi, Mà Lạc Tu Minh thấy được sắc mặt này của Hứa Di thì giọng nói âm trầm nói.
" Cô ta sẽ không giám làm thế với cô, đừng có sắc mặt như thế ? Nếu rảnh rỗi thì cô làm việc của mình đi."
Diễm An An thấy hai người này nói chuyện liền không để tâm nữa hướng về phía mấy người này cúi đầu cung kính một cái rồi dự tính lui ra ngoài.
Nhưng chỉ lui được vài bước phía sau có giọng nói ấp úng mà gấp gáp vang lên.
" An..An.., cô đi như thế nếu đứa bé khóc thì tôi biết phải làm sao ? Hay là...hay là để tôi nói với Nguyệt Nhung phu nhân cho cô ở đây chăm sóc
nó được không ?"
Diễm An An nghe thế đôi mắt liền lóe sáng tâm tình kích động nói.
" Được..được , vậy cô nói với phu nhân rằng tôi ở đây phụ giúp cô chăm sóc tiểu thiếu gia là được."
Nói xong Diễm An An chậm rãi tiến đến ngồi xuống bên cạnh chiếc
nôi mà chăm sóc con mình một chút cũng chẳng rời, mà Lạc Tu Minh ánh mắt nhìn Diễm An An có chút hài lòng rồi lại chẳng để tâm lắm mà tập trung vào công việc của mình.
Với mối quan hệ lợi ích giữa Hứa Di và
người nhà họ Lạc thì chỉ sau vài câu nói Nguyệt Nhung phu nhân đã đồng ý với yêu cầu của cô chấp nhận cho Diễm An An ở bên cạnh phụ giúp Hứa Di
chăm sóc đứa bé.
Nhưng mà thời gian lại thấm thoát trôi qua thật
nhanh khung cảnh ái ngại xuất hiện lên, về đêm sau khi dùng bữa xong thì ba người lại về chung một căn phòng tuy không gian rất rộng lớn nhưng
mà cho Diễm An An cảm thấy rất khó xữ.
Có nói như thế nào đi chăng nữa hai người kia cũng là vợ chồng mới kết hôn còn cô chỉ là một người
làm mà thôi nếu phá đám hạnh phúc gia đình của người khác thì không hay
lắm.
Diễm An An đưa ánh mắt về hướng thì thấy Lạc Tu Minh đang
nhàn nhã nằm trên chiếc giường mềm mại mà xem tin tức, nếu nhìn kỹ thì
có thể thấy trên mái tóc đen mứt kia có những giọt nước đang rơi xuống
nhìn tà mị vô cùng.
Mà Hứa Di thì đang ngồi trên chiếc bàn trang
điểm chỉnh chu lại nhan sắc của mình bằng những mĩ phẩm đắt tiền trông
bộ dáng rất là thành thục.
Diễm An An dự tính ở trong đầu nên chẳng do dự nữa mà đi đến bên cạch Hứa Di nói nhỏ.
" Nhị thiếu phu nhân, trời cũng đã khuya rồi tôi ở đây cũng không tiện
lắm. Nếu như nữa đêm đứa bé có khóc thì cô gọi điện thoại có tôi là
được."