" Aaa...Đau..Xin anh nhẹ tay thôi, tôi biết sai rồi."
Tịch Vãn không chịu được bàn tay của Lạc Vũ đang siết chặt thân thể mình nên bất giác la lên một tiếng hoảng hốt, thanh âm này truyền đến bên tai
làm cho một người đang hoảng loạn như Lạc Vũ tỉnh táo trở lại.
Lạc Vũ vội vàng buông bờ vai nhỏ nhắn của Tịch Vãn ra ánh mắt dần dịu đi có phần ôn nhu nói.
" Vãn Vãn, anh làm em đau rồi có phải hay không ? Em đừng giận anh nữa
được hay không ? Anh sẽ không cấm em yêu cái tên Minh Triết kia được,
vậy nên sau này em yêu tên đó cũng yêu anh có được không ?"
" Ong..Ong.."
Đầu óc Tịch Vãn như muốn nổ tung khi nghe thấy những lời nói điên rồ đến
mức cực điểm này của Lạc Vũ, làm gì có người nào có yêu giành tình cảm
cho hai người cơ chứ. Nếu như có thì đó cũng chẳng phải đơn thuần là
tình yêu nam nữ mà là một thứ gì đó Tịch Vãn không hiểu được.
" Ực..ực.."
Tịch Vãn nuốt nước bọt khô khốc trong miệng thân thể rung rẩy khi nhìn lấy
khuôn mặt đang điên cuồng kia của Lạc Vũ, cô giám chắc là cái tên này
tam quan vị vặn quẹo không còn nghiêm chính nữa. Đến cả việc người con
gái của mình mà cũng có thể chia sẽ được thì làm sao Tịch Vãn không
khiếp sợ được cơ chứ.
Phải nói là Tịch Vãn suy nghĩ nhiều rồi,
những năm tháng còn thiếu niên Tịch Vãn và Minh Triết yêu nhau nồng
nhiệt như thế nào làm sao hắn không biết được cơ chứ. Vì hắn khán giả
xem chuyện tình của hai người nên mới hiểu được đoạn tình cảm ấy không
phải nói bỏ là buông ngay được.
Nếu bản thân Lạc Vũ đã chấp nhận
yêu và sống bên cạnh Tịch Vãn cả đời thì phải yêu thương và chăm sóc cô, không muốn Tịch Vãn chịu ủy khuất gì cả. Mà hắn cũng biết được có thể
ngăn cấm Tịch Vãn không gặp Minh Triết, nhưng cấm được trái tim cô hay
sao chứ ?.
Nhiều năm như thế nên có thể nói ngoài Minh Triết ra, Lạc Vũ hắn là người hiểu được cái tính cách đơn thuần kia của Tịch Vãn.
" Gả cho gà phải theo gà, gả cho chó phải theo chó."
Hàm ý câu nói trên có thể nói là tính cách của Tịch Vãn về mối
quan hệ hôn nhân, nếu như cô đã chọn kết hôn với hắn thì Lạc Vũ tin chắc Tịch Vãn sẽ không vướt quá giới hạn về phẩm chất đạo đức của mình nên
hắn mới nói như thế.
Mà Tịch Vãn nào biết cái tên Lạc Vũ suy nghĩ
thứ gì chứ, cô chỉ kiếp sợ với tam quan vặn quẹo của Lạc Vũ nên liền lên tiếng giải thích.
" Tôi..tôi..tôi và Minh Triết không còn tình
cảm gì nữa cả, nếu như anh không cần thì sau khi sinh con có thể buông
tha cho tôi. Xin anh đừng sỉ nhục tôi như thế ?"
Lạc Vũ nghe cô nói vậy chẳng hiểu gì mà tức giận nói.
" Mẹ nó, em nói chuyện với người đàn ông khác tôi còn chưa đánh. Em lại bảo tôi sỉ nhục em, tôi sỉ nhục em hồi nào chứ ."
" Anh...anh..Anh đúng là cái tên không biết xấu hổ, chẳng phải vừa rồi
anh còn cho phép tôi yêu người đàn ông khác hay sao ? Có phải là anh
đang sỉ nhục nhân phẩm của tôi hay không chứ ?"
Tịch Vãn thật sự
rất tức giận mà chóng eo nói chuyện lý lẽ với hắn chẳng biết thân thể mê người của mình đang xuất hiện trước mặt như đang mời gọi.
" Aaaaa...Anh nhẹ một chút, đứa bé không sao đây chứ ?"
Mà đương nhiên Lạc Vũ chẳng phải loại người thích nói lý lẽ gì đã nhanh
chóng đè cô dưới thân mình, cái miệng hắn tham lam gậm cắn lấy chiếc cổ
trắng noãn của Tịch Vãn ôn nhu nói.
" Nếu tôi cấm em mãi mãi không liên lạc và nảy sinh tình cảm với cái tên kia, thì em sẽ làm được hay
sao ? Hay em vẫn ngồi một góc mà thẩn thờ nhìn bầu trời mà nhớ về người
đàn ông đó, tôi ngăn cấm có ích hay sao chứ ?"