Lạc Dao Dao đến điểm hẹn, lại vô tình nhìn thấy Lăng Triệt từ trong nhà
hàng đi ra. Cô muốn đi đến chào hỏi nhưng bên cạnh lại có thêm một cô
gái, đã kéo đi sự chú ý của anh.
Cả hai đi lướt qua cô, cũng chẳng có gì to tát nên cô đi thẳng vào trong.
Lăng Triệt cũng nhìn thấy cô, quay lại nói với cô gái bên cạnh mình.
_ Vào trong đi! Ăn nói khéo một chút, cô ấy rất nhạy cảm.
_ Vâng, thưa Lăng tổng. Nhưng lúc nãy cô ấy thấy tôi và anh, không sợ bị hiểu lầm sao?
_ Tôi sợ thì cho cô đi à?
Thược Dược cười nhạt rồi quay người đi vào trong. Cô ấy là thư kí riêng của
Lăng Triệt, làm việc rất quyết đoán chẳng thua gì anh. Vậy mà một chút
biểu cảm thân mật với anh cũng chẳng có, nói trắng ra là làm việc cấp
trên cấp dưới phân biệt rõ ràng.
...
Thược Dược vào phòng đã hẹn, nhìn cô gái trước mắt, không nhịn được mà cười nhẹ một cái rồi mới ngồi xuống ghế.
Lạc Dao Dao nhìn cô ấy từ lúc bước vào cho đến lúc ngồi đối diện với cô. Cô thắc mắc là cô gái này có lai lịch thế nào, vừa rồi còn đi chung với
Lăng Triệt, bây giờ lại biến thành biên tập viên tiểu thuyết.
_ Chào Lạc tiểu thư, tôi là Thược Dược, biên tập phụ trách bộ tiểu thuyết của cô.
_ Chị thật sự là biên tập sao?
_ Có chuyện gì sao? Không giống với trong tưởng tượng của cô à?
Lạc Dao Dao gật đầu, trong tưởng tượng của cô, biên tập phải là một người
phụ nữ tuy lớn tuổi nhưng đầy đủ kinh nghiệm, và còn phải rất nghiêm
khắc nữa! Vậy mà người trước mặt cô đây, không những còn rất trẻ, mà còn rất dễ tiếp cận và thương lượng.
Thược Dược không nói tiếp một chủ đề, vội vàng lấy máy tính ra, mở trang tiểu thuyết của cô ra, nhưng đã được cô ấy sửa lại tên truyện. Cô nhìn qua
nhìn lại, nhìn thế nào cũng thấy rất phù hợp.
_ Lạc tiểu thư, tên truyện cũ không hay lắm, với lại không phù hợp với
cốt truyện nên tôi đã đổi. Nếu như cô có tên mới, tôi sẽ xem xét chỉnh
sửa cho cô.
_ Chị gọi em là Dao Dao được rồi! Với lại, em vừa thất tình, tất cả những gì em viết trong
truyện đều là sự thật. Vậy tên truyện, mình đổi thành "Vợ Nhỏ Tinh
Nghịch: Lăng Tổng Sủng Đến Nghiện".
Thược Dược không nói gì chỉ mỉm cười rồi nhanh tay sửa lại tên truyện. Lạc
Dao Dao thấy vậy cũng không nói gì, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem xét.
Cô cùng Thược Dược bàn chuyện rất lâu, còn vui vẻ hỏi cô học ngành gì để
có gì sẽ giúp cô sắp xếp giữa việc học và việc ra truyện.
Lạc Dao Dao rất vui vẻ tiếp chuyện, còn nhanh nhẹn đáp lại câu hỏi của Thược Dược:
_ Em học ngành thiết kế thời trang. Em định cuối năm hai đầu năm ba sẽ đi thực tập.
_ Thiết kế thời trang á? Đầu năm ba? Vậy em chỉ mới hai mươi tuổi?
_ Dạ vâng ạ!
Thược Dược cố điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng hoàn thành kế hoạch mà Lăng
Triệt đã giao cho. Cô ấy uống một ngụm nước, hỏi tiếp:
_ Vậy em đã tìm được công ty mình thích chưa?
_ Về mảng thiết kế thời trang thì chỉ có Tập đoàn LT là em thấy ổn định. Còn những công ty khác hầu như bị bỏ phế hay sao á!
_ Vậy đến lúc đó chị cho người mời em đến thực tập. LT rất nhiều nhân tài, nếu như em đến, cũng sẽ trở thành nhân tài.
_ Ả, em được á? Nhưng em chưa suy nghĩ xong. Chị Thược Dược, chị... người đi mất tiêu rồi!
Thược Dược nắm bắt thời cơ tốt như vậy, sao có thể để mất được chứ! Cô ấy vui vẻ trở về Tập đoàn LT,
báo cáo chuyện tốt cho sếp, cuối tháng không chừng còn được thưởng thêm.
Lạc Dao Dao ngồi lại trong phòng, nhìn bộ truyện của mình được thông qua
kiểm duyệt toàn bộ các chương còn lại thì vui mừng, cười không khép được miệng.
_ Cảm giác được làm con cưng của biên tập thật tốt. Bây giờ chỉ cần đợi đến chương ba mươi là có thể kí hợp đồng rồi!
................
Thược Dược quay về LT, đến văn phòng báo cáo chuyện tốt cho Lăng Triệt. Vừa
vào phòng đã nhìn thấy Lăng Triệt đang nói chuyện cùng Bạch tiểu thư -
Bạch Tự Nhiên.
Không khí căng
thẳng đến bức người, Thược Dược muốn rời đi nhưng chẳng thể xoay người.
Lăng Triệt không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hướng tay ra phía cửa, bảo Bạch
Tự Nhiên đi!
_ Lăng Triệt, anh một lần nhìn nhận em cũng không có. Bây giờ chúng ta lớn rồi, anh cũng không thể...
_ Chúng ta lớn rồi! Đừng nghe lời nói đùa của người lớn lúc trước mà nghĩ thật. Mau đi đi!
Bạch Tự Nhiên tức giận rời đi! Rõ ràng là con dâu do mẹ anh chọn, vậy mà lại bị anh xem là trò đùa. Đã mấy năm trôi qua, cho dù cô ta có làm gì thì
anh một lần chấp nhận cũng không có.
Thấy người đã rời đi, Thược Dược mới đủ can đảm báo cáo cho anh, đến cả tên
truyện cũng không quên nói cho anh biết. Vừa nghe xong bản báo cáo (văn
án truyện của Lạc Dao Dao), anh bất giác mỉm cười.
Trăm nghe không bằng mắt thấy, Thược Dược vừa thấy anh cười cũng cười theo.
Không ngờ, sếp ế lâu như vậy, lại bị một cô gái chưa tốt nghiệp đại học
cướp lấy trái tim.
Lăng Triệt
ngoắc tay bảo cô ấy ra ngoài. Thược Dược vừa ra đến cửa, đã thấy anh bạn chí cốt của Lăng Triệt đến, cô ấy cúi người một cái rồi rời đi!
Anh ta đi vào phòng, nhìn người nào đó đang ngẩn người nhìn trời nhìn mây.
Anh ta nhẹ nhàng đi đến, ngồi đối diện với anh, một lúc lâu anh cũng
không chú ý đến.
_ Lăng Triệt.
Anh ta bất ngờ lên tiếng gọi, Lăng Triệt cũng từ trên mây rơi xuống vực thẳm, tức giận rằng từng chữ:
_ Hắc, Tử, Minh. Cậu rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao? Cứ đến đây phá đám là sao?
_ Hửm? Hắc Tử Minh tôi đến phá đám khi nào chứ? Là do tò mò một chuyện nên mới đến hỏi cậu đấy!
Lăng Triệt không trả lời, chỉ liếc nhìn con người trước mắt vừa phá giấc
mộng đẹp của anh. Chuẩn bị bước vào lễ đường, cô dâu chú rể nắm tay
nhau, nhìn nhau thắm thiết. Trao nhẫn cho nhau, đến bước quan trọng nhất lại bị anh ta phá đám một cách trắng trợn.
Hắc Tử Minh chẳng quan tâm điều đó, vẫn thản nhiên hỏi ra chuyện mà mình tò mò.
_ Lăng Triệt, cậu mua luôn toà soạn Tiểu thuyết để làm gì vậy? Từ bao giờ lại muốn đọc tiểu thuyết thiếu nữ thế? Cả một tòa soạn lớn, bị cậu thu
mua trong một đêm. Đúng là, không ai có thể ngăn cản được ước mơ của
Lăng tổng đại nhân.
_ Tôi mua để làm gì thì cậu cũng biết rồi! Đã đi được rồi chứ?
Hắc Tử Minh á khẩu, anh ta nói bừa vậy mà lại thành sự thật. Nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ đành hỏi lại: