Thu Diệc Diệu phát hiện, dạo gần đây trên cổ của Khương Nặc có thêm một sợi dây chuyền, phía trước treo một viên đá màu đen hay là thứ đồ chơi gì
đó không rõ. Một thứ rất nhỏ, không chú ý thì sẽ nghĩ rằng nó thuộc về
một thương hiệu nào đó.
"Bây giờ không học cùng trường nữa nên anh thay lòng phải không?"
Tuy cả hai học đại học trong cùng một thành phố, nhưng đi xe vẫn mất tới 2
giờ đồng hồ. Bọn họ thuê một căn phòng nhỏ ở giữa hai trường, cuối tuần
ghé tới sống, bình thường bởi vì việc học bận rộn nên mỗi người đều tự ở lại trường của mình.
Thu Diệc Diệu tựa như hổ rình mồi mà nhìn
viên đá nhỏ màu đen của hắn, còn đưa tay bóp bóp, "Cô gái nào tặng cho
anh? Thành thật nói cho em!"
"Không có cô gái nào cả." Khương Nặc không để bụng, ôm lấy cái cổ trắng nõn của Thu Diệc Diệu, mang theo cậu ngã về phía sau. Cả hai ngã xuống ghế sô pha mềm mại, hắn chuyên chú
hôn cậu.
Thu Diệc Diệu một trăm phần trăm không tin!
Bình
thường Thu Diệc Diệu là người rất thích đeo những thứ phụ kiện lúc lắc
thế này, nhưng Khương Nặc thì lại khác, hắn đơn giản mộc mạc, ngoại trừ
việc mặc những bộ quần áo thông thường thì sẽ không đeo thêm thứ gì
khác.
Thu Diệc Diệu đã hỏi rất nhiều lần về lai lịch của viên đá này nhưng Khuơng Nặc dù có như thế nào cũng không nói.
"Không tuân thủ tư cách đạo đức của đàn ông thì phải bị..!" Thu Diệc Diệu đè lên phần dưới của Khương Nặc, giả vờ muốn xâm lược.
Rất nhanh, cậu nhận thấy ngay Khương Nặc đã bị cậu làm cho nổi lửa bên trong.
Từ lần đầu tiên của bọn họ về sau, Thu Diệc Diệu cảm giác dường như bản
thân mình đã mở ra chiếc hộp Pandora ma thuật*. Khi ở cấp ba đã từng có
một lần cậu hoài nghi rằng Khương Nặc là một tên hoà thượng, thế nhưng
mà lại "được" đến như thế.
*Trong thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến
thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kĩ rằng
không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã
mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh
tật, chiến tranh... Theo như nhiều phiên bản của truyền thuyết, chiếc
hộp chỉ còn sót lại một điều là "hy vọng" để cho loài người để có thể
tiếp tục sống.
Chỉ cần tuỳ tiện khởi đầu bằng một cái gì đó
thôi, cuối cùng thì nếu không hơn một giờ thì sẽ không thể dừng được,
cảm giác như chính bản thân cậu đã bị nghiền nát vậy.
Trận lần này cũng thế.
Chờ đến lúc mưa sấm gió rền ngừng lại, Thu Diệc Diệu ngay cả nói chuyện
cũng chẳng còn chút sức lực nào, đuôi mắt mang theo một tia đỏ son trêu
ghẹo người khác, đừng nói đến việc chất vấn cái đá gì đó.
Ngày
hôm sau là sinh nhật 20 tuổi của Thu Diệc Diệu, trước đó bọn họ cũng đã
hẹn nhau vào những dịp quan trọng thì sẽ chụp thêm một ít ảnh tình nhân
của cả hai.
Trước đây đã chụp rất nhiều, lễ tốt nghiệp cấp ba, kỷ niệm ở bên nhau, cùng nhau đi du lịch, rất nhiều những chuyện như vậy.
Thu Diệc Diệu nhìn Khương Nặc thay vào trang phục tình nhân khác màu, là
thứ đã đặc biệt mua cho lần chụp hình này với cậu. Đột nhiên phát hiện
hắn lại còn đeo theo cái cục đá chết tiệt kia, thật sự là cậu có hơi
giận.
Bình thường đeo thì quên đi, cùng nhau chụp ảnh mà một hai còn phải mang theo cái cục chết tiệt đó, rốt cuộc là có ý gì?
Là đem tâm ý của người kia lưu vào album ảnh chung luôn hay sao?!
Thái độ của Thu Diệc Diệu khó chịu tới tột cùng, hỏi thêm mấy lần mà vẫn
không ra được cái gì, vì thế cậu trầm mặt không nói thêm lời nào nữa.
Rời khỏi nhà, bọn họ vốn định bắt taxi tới địa điểm chụp nhưng Khương Nặc
lại không đi về phía của khu căn hộ, hắn dắt theo cậu đi vào bên trong.
"Đi đâu?" Tuy rằng cực kỳ không vui khi nói chuyện với Khương Nặc, nhưng Thu Diệc Diệu vẫn không thể nhịn xuống được nên hỏi.
Khương Nặc nhướng mày, dắt tay của cậu, "Đi với anh." Thu Diệc Diệu muốn buông ra nhưng buông không được.
Xì, ra vẻ thần bí cái gì chứ?
Khương Nặc như vậy chắc hẳn là muốn tặng quà sinh nhật cho cậu, Thu Diệc Diệu
nhìn thấu nhưng không nói thẳng ra, để mặc cho hắn úp úp mở mở.
Tuy nhiên việc nào ra việc đó, sắp nhận quà sinh nhật nên cậu vẫn có chút khẩn trương và kích động.
Cả hai rẽ và đi vòng tới bãi đỗ xe ngầm.
Bọn họ rất ít khi đi tới tầng hầm đỗ xe ở bên trong khu căn hộ, bởi vì hai
người đều không có xe, tuy đã thi được bằng lái nhưng trước khi có được
tiềm lực kinh tế thì vẫn nên tiết kiệm cho tốt.
"Nhóc thọ tinh*, đứng đây đợi anh."
*Tiểu thọ tinh: Đứa trẻ, người nào đó vào ngày sinh nhật của mình, thường thì sẽ được mừng tuổi mới hoặc chúc thọ vào ngày đó.
"Ò." Thu Diệc Diệu lười nhác nói.
Thật ra Thu Diệc Diệu rất thích xe, khi còn nhỏ cậu đi theo cha mẹ rồi từng
tiếp xúc với những ông chủ lớn, không ai là không lái xe sang thật đẹp.
Khi đã xem qua nhiều những chiếc siêu xe thì sẽ thấy những chiếc xe bình thường thật sự quá chướng mắt.
Làm sao đây, chẳng lẽ còn muốn tặng cho cậu một chiếc Porsche à?
Ngược lại cậu muốn xem Khương Nặc có thể làm ra được chuyện xấu gì cho cậu.
Đứng đợi không bao lâu, tiếng động cơ ù ù từ bên dưới lòng đất truyền đến, từ xa truyền tới gần.
Nghênh diện với cậu không phải là một chiếc xe hơi mà là một chiếc xe máy! Một chiếc xe máy siêu cấp ngầu và khốc liệt chạy như bay từ hầm xe lên,
người ở trên xe đội mũ bảo hiểm, nhưng mà chỉ cần liếc nhìn thân hình
cậu đã biết ngay đó là Khương Nặc.
Chiếc xe máy này có hơi phong
cách retro, vàng xanh đan xen với nhau, ghế ngồi cực kỳ rộng rãi mang
màu cà phê nhạt, phóng khoáng đến mức không chịu nổi.
Chiếc xe máy dừng lại vững vàng ở bên cạnh Thu Diệc Diệu, Khương Nặc cởi mũ bảo hiểm xuống, tuỳ ý rũ rũ tóc.
"... tôi đệt!" Thu Diệc Diệu cũng sắp nói không nên lời rồi.
Chiếc xe này nhìn như thế nào cũng phải tới vài chục đi?
"Khương Nặc, anh đã làm cái giao dịch phi pháp gì à?"
Khương Nặc xuống xe ôm mũ bảo hiểm, đẩy Thu Diệc Diệu đang đứng ngốc tại chỗ
tới bên cạnh xe, "Em có thể nghĩ tốt về anh một chút hay không? Bạn trai của em kiếm tiền một cách quang minh chính đại đấy."
Còn nói cái gì mà toàn bộ tiền đều đưa cho em? Không ngờ lại cất giấu quỹ đen nhiều đến như vậy?!
Sờ vào xe máy, Thu Diệc Diệu mới bị xúc cảm chân thật này làm cho có phản
ứng, là thật rồi! Cậu có được một chiếc xe máy siêu ngầu!
"Em
đệt..." Thu Diệc Diệu vừa cảm thán vừa đánh giá chiếc xe máy từ trên
xuống dưới. Khương Nặc đúng thật là hiểu gu của cậu, toàn thân chiếc xe
đều hợp ý cậu! Bây giờ cậu đã không thể bộc phát ra một chút giận dữ nào với Khương Nặc được nữa!
"Ngồi lên thử xem."
Khương Nặc dạy cho cậu các thao tác đơn giản, Thu Diệc Diệu học rất mau, cậu hiểu ngay lập tức.
"Lái xe máy cần phải kiểm tra chứng chỉ, anh đã đăng ký cho em rồi, so với
giấy phép lái xe hơi thì giấy tờ ở bên này đơn giản hơn, lấy được rất
nhanh. Hôm nay chạy hai vòng trong khu căn hộ trước, chờ đến khi có được giấy phép rồi chúng ta sẽ ra đường."
"Mẹ kiếp, Khương ca anh tốt quá đi!" Thu Diệc Diệu vui tới nỗi đôi mắt cong lên thành một vầng
trăng non, miệng cũng không thể khép lại được mà ôm ôm hắn thật chặt.
Cậu chạy hai vòng bên trong khu chung cư, từ mới lạ ban đầu đến khi chậm rãi nắm được kỹ năng lái xe.
"Ngồi ghế sau đi, ra đường thì để anh lái." Khương Nặc định sẽ lái chiếc xe
này tới thẳng địa điểm chụp đã hẹn với nhiếp ảnh gia hôm nay.
"Anh có giấy phép rồi sao?"
"Ừ, anh thi rồi."
Thu Diệc Diệu lưu luyến nhường lại ghế lái, Khương Nặc véo miệng cậu hôn một cái, sau đó chân dài bước đến ngồi lên.
Gió thổi vù vù ở bên tai, Thu Diệc Diệu ôm lấy eo của Khương Nặc.
"Anh thi khi nào vậy? Sao em lại không biết?"
"Chỉ mới một tháng trước thôi."
"Khương Nặc! Bí mật của anh nhiều quá rồi đấy nha!" Thu Diệc Diệu đấm vào lưng hắn.
"Đừng nghịch nữa, yên nào em."
"Ò..."
Khương Nặc lái xe máy trong làn xe cơ giới, tiếng động cơ gầm rú kích thích
adrenalin ở trong người. Thu Diệc Diệu ôm Khương Nặc, cảm nhận thân xe
rẽ trái nghiêng phải, thật sự là phong cách không chịu được, trong lòng
vui ơi là vui.
Tới địa điểm chụp ảnh, hai người xuống xe cởi mũ bảo hiểm, đi về phía toà nhà trước mắt.
Bọn họ chọn địa điểm chụp là một toà nhà có kiến trúc rất đặc sắc, kết cấu
vô cùng kỳ lạ, cầu thang quanh co đan xen tựa như nước chảy dẫn tới bốn
phương tám hướng cực kỳ thú vị.
"Hello? Hello? Xin hỏi anh là anh Khương có phải không?" Một người đeo chiếc máy ảnh giống như khẩu pháo
tiến về phía bên này cất lời hỏi.
Đây là một nữ nhiếp ảnh gia,
ống kính máy ảnh khổng lồ treo ở trên người của cô, phía sau còn đeo
thêm một chiếc túi vừa nhìn đã thấy rất nặng, luôn có một cảm giác sợ cô sẽ không chịu nổi. Thu Diệc Diệu cũng nghĩ tới việc nói với cô nếu
không thì để tôi đeo chiếc túi này giúp cho.
Đi ở phía sau cô là một chuyên viên trang điểm kiêm trợ lý.
"Đúng vậy."
"Oa đệt! Người thật càng đẹp trai hơn đó!! Tôi là Tiểu Ngải, trước đó đã có liên hệ với anh rồi~ còn đây là Viên Viên, chuyên viên trang điểm. Hai
người đi theo tôi nhé, chúng ta sẽ đi sang bên này để trang điểm đơn
giản trước, sau đó sẽ đi sâu vào việc định hình phong cách."
Tiểu Ngải đưa bọn họ tới một nơi có những chỗ ngồi, đây là lần đầu tiên Thu
Diệc Diệu thấy một nhiếp ảnh gia có tính cách cởi mở như vậy, cậu đi ở
phía sau Khương Nặc, nhỏ giọng hỏi, "Có đáng tin không?"
"Đáng tin, anh xem qua tác phẩm của cô ấy rồi, rất biết cách nắm giữ cảm xúc của nhân vật."
Chuyên viên mở vali ra để trang điểm cho hai người, người này thì có vẻ nhút
nhát hơn, "Ngoại hình của cả hai đều quá xuất sắc nên tôi cũng không
biết phải hoá trang như thế nào cả."
"Đúng vậy đấy, lúc anh
Khương gửi ảnh chụp bình thường của bọn họ cho tôi, tôi đã sợ tới mức
ngây người!" Tiểu Ngải bảo, "Nói thật đấy, hai người có thể đi casting
để làm ngôi sao!"
Thu Diệc Diệu sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng cười.
"Nếu không phải... ha ha, chắc là tôi đã chọn một người để theo đuổi rồi!"
Tiểu Ngải vẫn còn nói, Viên Viên trừng mắt liếc cô một cái Tiểu Ngải mới lập tức im miệng lại.
Rất nhanh đã hoàn thành việc trang điểm, Tiểu Ngải dẫn hai người tới một vị trí tốt, đưa camera lên chụp răng rắc một trận. Chủ đề chụp ảnh lần này là anh hùng chính nghĩa và sát thủ, hai nhân vật chính mạnh mẽ quyết
đấu với nhau, tôi và cậu lừa gạt rồi lại thưởng thức lẫn nhau, cuối cùng yêu nhau sâu đậm.
Lớp trang điểm của hai người cũng phù hợp với
chủ đề tranh đấu, trên mặt, khoé miệng và ở trên cổ đều là những vết
trầy xước còn vương máu, có một loại mạnh mẽ lại vừa đẹp đẽ yếu đuối.
Thu Diệc Diệu thật sự rất thích phong cách như vậy, điều này làm cho cậu và Khương Nặc được tô thêm một lớp kính với thân phận khác, tựa như ở thế
giới khác khi mà cả hai một người là anh hùng, một người là sát thủ. Anh hùng chính diện và sát thủ vi phạm luật sinh tồn mà yêu nhau.
"Yêu dấu ơi! Giúp tôi thay ống kính với!" Tiểu Ngải hô lên, Viên Viên ở bên kia lập tức chạy sang.
Gọi người ta là "yêu dấu" thật ra cũng chẳng có vấn đề gì cả, bây giờ xã
hội đã cởi mở hơn rồi, mọi người đều kêu như vậy nên rất bình thường.
Thu Diệc Diệu vốn không nghĩ nhiều lắm, nhưng mà đột nhiên lại thấy sau
khi Viên Viên giúp Tiểu Ngải đổi ống kính xong rồi, Tiểu Ngải lại "chụt
chụt" hôn lên mặt của Viên Viên một cái.
Tuy có là Khương Nặc và
Thu Diệc Diệu đi chăng nữa thì bọn họ cũng ít khi ân ái ở trước mặt
người khác một cách không kiêng nể như vậy.
Thu Diệc Diệu nhìn mà ngây người.
"Hai cô ấy là một đôi." Khương Nặc ở bên cạnh cậu thản nhiên cất tiếng, "Thẳng thành cong, trước đây Tiểu Ngải thẳng."
*Thật ra thì thẳng hay cong thường đã định sẵn từ khi người đó sinh ra nên sẽ không thay đổi được, không phải nói bẻ là bẻ. Tuy nhiên không phải ai
cũng có thể nhận biết được điều đó ngay từ đầu, có những người cũng có
chút tình cảm hay cảm giác với người khác giới cho đến khi họ nhận ra
tình yêu mạnh mẽ của mình là với ai và xu hướng tính dục thật sự của
mình là thế nào, những người như vậy cũng có thể được gọi là từ thẳng
thành cong. Kinh nghiệm của mình khi tìm hiểu và cũng từ những người
mình quen biết~
Thu Diệc Diệu lại kinh ngạc một lần nữa, ngàn từ vạn ngữ không biết phải bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng hỏi thẳng,
"Sao anh lại hiểu rõ về các cô ấy vậy?"
Khương Nặc nhẹ nhàng
cười, "Tiểu Ngải nói tính tình của cô ấy không giấu được gì cả." Vừa gặp đã đào tim móc phổi ra với khách hàng xa lạ như vậy.
Nhưng mà có thể bởi vì nhận thấy Khương Nặc và Thu Diệc Diệu cũng là một đôi, là
người giống như hai cô nên mới có thể mở rộng lòng mình.
Thu Diệc Diệu: "Không thể nhìn ra được trước đây cô ấy thẳng đấy, bây giờ chủ
động đến vậy thì đúng là cong thành một cái nhang muỗi rồi."
"Còn nói người khác, chính em thì sao, không phải cũng vậy à?" Khương Nặc mỉm cười nhéo nhéo má Thu Diệc Diệu.
Thu Diệc Diệu đè móng vuốt của Khương Nặc lại, "Không còn đường quay về nữa, anh đền cho em đi!"
"Đền như thế nào? Thịt, có được không?"
"Lăn đi!"
Địa điểm chụp cuối cùng là ở trên sân thượng, hai người lắng nghe theo sự
chỉ huy của nhiếp ảnh gia, dựa vào lan can của tầng thượng.
"Có thể ngầu thêm một chút, đối diện với nhau, ầy, tốt!"
Thu Diệc Diệu chụp đến mệt, máy móc nghe theo lời của Tiểu Ngải nói, bỗng
nhiên một lực mạnh mẽ lại ập tới, cậu bị Khương Nặc đẩy xuống bậc thang
xi măng. Thu Diệc Diệu sững sờ nhìn hắn, mà Khương Nặc lại cúi người
xuống hôn câu.
Từ sau khi kết thúc trò chơi năm cấp ba, bọn họ ít hôn môi như thế ở trước mặt người ngoài, điều này làm cho đầu óc của
Thu Diệc Diệu hoá ngốc, ngây dại hết cả ra.
"Oaaa! Đúng rồi! Như vậy rất tốt!" Tiểu Ngải hưng phấn gào to, lại tiếp tục răng rắc chụp thêm mấy tấm ảnh nữa.
Viên đá ở giữa cổ của Khương Nặc thuận theo cổ áo rộng thùng thình tuột ra, lắc lư treo ở phía ngoài.
Nụ hôn này bá đạo và cũng thật mãnh liệt, hệt như muốn cắn nuốt đối phương đến mức không còn gì, cũng không cho Thu Diệc Diệu có một chút cơ hội
để thở dốc.
Tiểu Ngải ở bên kia đã chụp đủ hết tất cả các góc ảnh rồi mà Khương Nặc vẫn chưa kết thúc.
Còn có người ở bên cạnh nhìn kia mà! Thu Diệc DIệu hơi sốt ruột, mạnh mẽ
giãy dụa đôi chút, Khương Nặc cuối cùng cũng chịu buông cậu ra.
"Anh làm gì thế?" Vốn dĩ Thu Diệc Diệu lại trông thấy cục đá nát ở trên cổ
của Khương Nặc nên tâm tình khó chịu, hạ thấp giọng cảnh cáo.
"Không phải là em muốn biết nó từ đâu ra sao?" Khương Nặc đưa tay kéo mặt dây chuyền, kéo nó ra hẳn bên ngoài.
"Cái này gọi là Hắc Diệu Thạch*."
*Đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai (Obsidian) được
hình hành từ dung nham đã phun trào của núi lửa, nếu nó đen tuyền thì
gọi là Hắc Diệu Thạch.
Thu Diệc Diệu giật mình.
Khương Nặc lại nói, "Vốn là muốn tặng cho em nhân dịp em 18 tuổi, nhưng mà hôm đó, em ngồi ở trên sân thượng." Hắn chỉ chỉ vào lan can ở bên cạnh.
"Nguy hiểm vô cùng."
"Em xin lỗi..." Thu Diệc Diệu nói.
"Viên Hắc Diệu Thạch này, anh định đem nó tới chùa để cầu phúc, cầu nguyện cho em không phải chịu khổ từ gia đình nữa."
"Nhưng mà ngày đó, đột nhiên anh cảm thấy rằng chỉ cần em sống tốt, em luôn
bình an mới là nhất. Những điều khác, anh có thể nỗ lực cho em."
"Hôm nay đặt chủ đề và địa điểm chụp ở đây cũng là với ý nghĩa như vậy.
Trước đây chúng ta vẫn luôn sống một mình nên sẽ không để ý tới người
khác quá nhiều. Nhưng về sau chúng ta có nhau, em không thể không có anh và anh cũng chẳng thể không có em. À, phải nói rằng, anh thật sự không
thể nào không có em. Vậy nên anh muốn, sau này cho dù là làm bất cứ
chuyện gì đi chăng nữa thì cũng phải nghĩ về người kia trước, được không em?"
Khương Nặc đưa tay chạm vào vết thương được vẽ trên gương mặt của Thu Diệc Diệu, giống như nó là thật vậy.
"Viên Hắc Diệu Thạch này cứ để cho anh đeo đi, tựa như là đeo tên của em lên
người. Anh sẽ cố gắng vì tương lai của chúng ta, hôm nay là xe máy, lần
sau sẽ là xe thể thao, sinh nhật vui vẻ nhé bé con."
"Anh
Khương..." Thu Diệc Diệu cảm giác hốc mắt của mình nóng lên, nhịn không
được nhào tới ôm lấy hắn, "Anh mãi mãi sẽ là điều duy nhất em nghĩ tới
trong cả cuộc sống sau này, chúng ta vĩnh viễn là bạn đời, mãi cho đến
khi bạc đầu."
"Ừ, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh."
Toà nhà sắc xám tựa như một con quái vật đang giương nanh múa vuốt, chẳng
ai biết rằng ở khúc rẽ tiếp theo sẽ giấu diếm mối nguy hiểm gì. Trên
đỉnh của con quái vật ấy, nơi sân thượng cao cao có hai chàng trai ôm
chặt lấy nhau.
Trên người họ chằng chịt những vết thương, một bên mặt bị đạn lạc vụt qua mà xước ra vết máu, một vết dao trên cổ trông
đến ghê người. Bọn họ gian nan kéo dài hơi tàn, họ từng bị người thân
vứt bỏ, họ từng là đối thủ, là kẻ thù với nhau, nhưng mà bọn họ đã không còn xem ai ra gì mà ôm lấy nhau, liều lĩnh yêu thương nhau.