Thủ tục gặp Thu La Phàm rất phức tạp, đầu tiên là phải xuất
trình đơn xin hẹn gặp ở quầy lễ tân của công ty, sau đó lễ tân sẽ gọi
điện cho thư ký của Thu La Phàm, khi thư ký nhận được chỉ thị xác nhận
của Thu La Phàm thì Thu Diệc Diệu mới được phép đi lên tầng.
Với những trình tự chính thức này, người bình thường thật sự không thể nhìn ra được cậu đang đi gặp cha ruột của mình.
Văn phòng của Thu La Phàm rất lớn và sáng sủa, hai bên treo tranh sơn thuỷ
quý giá, gần cửa là một chiếc sô pha rộng bằng da, ba cái được xếp cạnh
nhau, ở giữa thì đặt một chiếc bàn trà làm bằng gỗ đàn hương dùng để
tiếp khách. Cách một bức tường thuỷ tinh mờ, bên trong mới là bàn làm
việc của Thu La Phàm.
Thư ký nhận ra Thu Diệc Diệu, đưa cậu tới ngồi ở sô pha tiếp khách.
Đợi khoảng mười lăm phút thì Thu La Phàm đi ra.
Sau một khoảng thời gian không gặp, dường như ông ấy có phát tướng hơn một chút.
Thu La Phàm không nhanh không chậm ngồi xuống, dáng vẻ đúng thật là phong
cách của một tổng giám đốc công ty, đưa tay lên, ý bảo thư ký đem đến
hai ly trà.
Thu Diệc Diệu nhận trà mà thư ký đưa tới, có hơi phỏng tay, cậu suy nghĩ, cuối cùng vẫn đặt nó xuống bàn.
Đến lúc này, Thu La Phàm vẫn luôn không lên tiếng.
Thu Diệc Diệu biết ông ấy đang chờ cậu mở miệng trước, từ khi thấy thủ tục
rườm rà cùng với tình cảnh không được đối đãi lịch sự thì cậu có thể
thấy Thu La Phàm cố ý không muốn gặp cậu.
Thu Diệc Diệu kiên trì, ho nhẹ hai tiếng, bảo, "Ba, hôm nay tới tìm ngài là có chuyện muốn nhờ giúp đỡ."
"Có chuyện gì? Nếu có thể giúp được thì chắc chắn ta sẽ giúp cho con." Tuy
rằng lời nói của Thu La Phàm đường hoàng như vậy nhưng mà vẻ mặt lại
không thật sự nhiệt tình, ông ấy tự thổi trà cho bản thân.
Thu La Phàm cảm thấy, dù bây giờ Thu Diệc Diệu ở nhà cũ một mình nhưng tự ông
cũng đã cho cậu điều kiện vật chất không tồi rồi, cậu chắc hẳn phải biết thoả mãn chứ, dù sao thì được bao nhiêu người có thể nhận vật chất hậu
hĩnh như thế?
Trong mắt của Thu La Phàm, không có chuyện gì là
không dùng tiền giải quyết được, bởi vậy ông cũng chẳng có bao nhiêu áy
náy với cậu.
Thu Diệc Diệu không uống trà, đặt ly trà xuống bàn,
cậu bảo, "Tôi sẽ đi thẳng ngay vào vấn đề, không phải ngài và lãnh đạo
của trường học có giao tình với nhau sao? Tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ một
chút."
Thu Diệc Diệu nói từ đầu tới cuối một cách đơn giản về
chuyện của Bạch Vũ Tiệp, bỏ bớt đi phần đồng tính luyến ái, tập trung
vào việc mẹ của cậu ấy muốn đưa cậu ấy tới bệnh viện tâm thần.
"Ba, nếu cậu thật sự đi thì tương lai có thể sẽ bị huỷ hoại. Ngài giúp một
chút có được không, nói chuyện với lãnh đạo trường, đừng để cho mẹ của
cậu ấy đưa cậu ấy đi."
Trong lòng của Thu Diệc Diệu thật ra cũng
không muốn gọi người đàn ông ở trước mặt này là "ba", cậu cảm thấy ông
ta không xứng với cái xưng hô đó. Nhưng mà bây giờ bản thân cậu là cánh
chim không đủ lông đủ cánh, lại còn có việc cầu xin nên không thể không
nghẹn khuất mà gọi một tiếng này, trong lòng của cậu dâng lên một trận
khổ sở.
Thu La Phàm nghe xong, nâng mí mắt lên hỏi, "Sao con biết nó không bị bệnh? Con là bác sĩ tâm thần à?"
Thu Diệc Diệu nghẹn lại một chút, bảo, "Tôi biết rõ, tôi rất thân quen với cậu ấy." Người bị bệnh là mẹ của cậu ấy.
Thu La Phàm cười ha ha hai tiếng, "Nó đã làm cái gì để cho mẹ của nó cảm thấy nó có bệnh?"
"... cái này, không tiện để nói ra."
Thu La Phàm không đáp, dựa vào ghế sô pha dùng ánh mắt của người bề trên để đánh giá con trai mình.
Cái ánh mắt này không hề lịch sự, phảng phất như muốn lột da người ra để xem cho rõ ràng.
Thu Diệc Diệu thấy Thu La Phàm không nói gì nửa ngày, cậu đã sắp không che
giấu được cảm xúc khó chịu trong lòng, "Ngài cho một lời chắc chắn đi,
rốt cuộc ngài có giúp hay không, nếu không giúp thì tôi cũng sẽ tìm cách khác!"
Thu La Phàm xua tay, "Giúp chứ, đương nhiên là giúp, con là con trai của
ta, con trai của ta yêu cầu thì ta đương nhiên sẽ tìm bằng được mọi cách để thoả mãn."
"Chuyện này rất gấp."
Thu Diệc Diệu không
tin những từ giả dối như "tìm cách" mà Thu La Phàm nói, trong mắt ông
ấy, lời này giống như là "nói sau đi" và "lần sau lại gặp" vậy, rất có
thể là mãi mãi không có sau đó.
Thu La Phàm bất đắc dĩ cười cười, ở điểm này con trai của ông thật ra rất giống ông, có thể tìm ra được
vấn đề ngay lập tức. Nếu như cậu không thúc giục thì có lẽ chuyện này
rơi vào tay ông quả thật phải xếp hàng đợi ở phía sau.
"Bây giờ ta sẽ gọi điện thoại."
Nói rồi, Thu La Phàm gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường, Thu Diệc Diệu
có thể nghe được giọng điệu cung kính của hiệu trưởng, Thu La Phàm chỉ
bằng hai ba câu đã có thể giải quyết được mọi chuyện.
Mọi chuyện xong xuôi, cậu đang chuẩn bị đi thì lại bị Thu La Phàm ở đằng sau gọi.
"Dạo này con vẫn tốt chứ?"
"Khá tốt." Thu Diệc Diệu âm thầm nắm chặt tay, không biết Thu La Phàm làm
sao có thể không đau không ngứa mà hỏi ra một câu như vậy. Một đứa trẻ
vị thành niên, ba mẹ đều chọn bỏ rơi nó, vậy mà còn hỏi cậu có cảm thấy
tốt không?
"Ông và hai người ở chỗ dì, cũng khoẻ chứ?" Thu Diệc Diệu suy nghĩ, vẫn nên cố gắng khắc chế lại, lễ phép hỏi.
"Chúng ta rất tốt." Thu La Phàm nói.
Thu Diệc Diệu gật đầu, "Vậy là được rồi."
"Con về đi, hôm nay còn phải đi học mà, nếu rảnh rỗi thì liên lạc." Thu La Phàm gọi thư ký để tiễn Thu Diệc Diệu đi.
Thu Diệc Diệu đi ra khỏi toà nhà công ty, một tia nắng mặt trời từ tường
kính của toà nhà đối diện phản chiếu tới nơi cậu, làm cho cậu cảm thấy
chói mắt vô cùng, khiến cậu đưa tay lên che chắn.
Đây là CBD của
thành phố, trước mắt là những toà nhà cao chọc trời tựa như một đám
người khổng lồ đang nhìn xuống, bước đi ở nơi này làm cho người ta có
một loại cảm giác không thể thở nổi.
Mà người ba lạnh nhạt xa cách cũng làm cho cậu mờ mịt như sương khói.
Quay trở về trường, Thu Diệc Diệu tính toán thời gian, vừa lúc là tiết của
giáo viên sinh học nghiêm khắc nhất, trên đường đi về lớp giữa chừng sẽ
có hơi khó khăn.
Đang lúc Thu Diệc Diệu đang lo lắng thì cậu lại thấy ở cổng trường có một bóng dáng thon dài quen thuộc.
"Sao cậu lại ở đây? Không phải là lớp sinh học ư?" Thu Diệc Diệu hoảng hốt nhìn Khương Nặc.
Dường như Khương Nặc chẳng hề hấn gì mà đưa tay xem đồng hồ, "Tớ ước chừng thời gian không sai lắm, tới đón cậu thôi."
"Đón tớ?"
"Ừ, đón bạn trai của tớ, có gì không đúng sao?" Khương Nặc cười nhẹ.
Thiếu niên khôi ngô sáng sủa nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, như là muốn
xua tan đi hết mây làm cho trái tim của Thu Diệc Diệu đập lỡ một nhịp.
Bây giờ đang trong giờ, khuôn viên trường không có ai, Khương Nặc dắt tay
Thu Diệc Diệu đi về khu dạy học, "Thế nào rồi?" Ý của hắn là chuyện
thương lượng với Thu La Phàm.
Thu Diệc Diệu trả lời đơn giản, "Giải quyết được cả rồi."
"Ừ, cũng may là mẹ của Bạch Vũ Tiệp chưa tới."
Thu Diệc Diệu gật đầu.
Vốn dĩ tâm tình đang không tốt, ba ruột dùng cách thức tiếp đãi khách hàng
để đối xử với cậu, chỉ để cậu ngồi ở phòng tiếp khách, không ân cần hỏi
han cũng không quan tâm cậu ở trường thế nào.
Vừa tới đã hỏi cậu muốn nhờ vả chuyện gì.
Tuy rằng đúng là cậu muốn nhờ thật, không có việc gì thì sẽ không gọi điện, nếu không có việc gì thì thật sự sẽ không đi tìm ông ấy.
Bọn họ tựa như là hai thương nhân có mối quan hệ lợi ích với nhau, chỉ nói về công việc không nói đến tình cảm.
Lúc nãy Thu Diệc Diệu nhờ vả Thu La Phàm giúp đỡ, trông Thu La Phàm như rất sảng khoái đồng ý nhưng thật là đòi được một món nợ ân tình mà thôi.
Khương Nặc không cần hỏi cũng có thể đoán được đại khái sẽ xảy ra chuyện gì, vậy nên mới cố ý đứng ở cổng trường đón cậu.
Thu Diệc Diệu trộm nhìn sắc mặt bình tĩnh của thiếu niên đi ở phía trước,
đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ hừng hực từ lòng bàn tay Khuơng Nặc,
ngón tay của hắn cuộn lại nắm lấy tay cậu, đan cả mười ngón tay với cậu.
Những phiền muộn nảy sinh khi gặp ba mình, vào giờ khắc này tất cả đều tan
thành mây khói. Khương Nặc đi bên cạnh cậu, vững vàng, trầm ổn, đáng tin cậy, cho cậu thêm dũng khí sống.
Bọn họ lẻn vào cửa sau để đi vào phòng, cuối cùng vẫn bị giáo viên sinh học phát hiện trước khi ngồi xuống.
Giáo viên sinh học nâng mắt kính, ánh mắt sắc bén, "Hai đứa đi đâu?"
Mông của Thu Diệc Diệu vừa mới đặt xuống, đang muốn đứng lên trả lời thì
nghe Khương Nặc đáp giúp cậu, "Vừa rồi cậu đi đến phòng y tế, em ở cùng
cậu ấy."
"À." Giáo viên sinh học gật gật đầu, không nghi ngờ gì hắn.
Thu Diệc Diệu lật sách sinh ra, "cộc cộc" hai tiếng, Khương Nặc lấy bút gõ
nhẹ lên bàn học của cậu, Thu Diệc Diệu xoay đầu thấy Khương Nặc dùng bút đẩy tới đây một chiếc kẹo.
Đã lớn đến thế nào rồi mà còn ăn kẹo, Thu Diệc Diệu bật cười.
Cậu bóc vỏ kẹo, vị chua chua ngọt ngọt tan ra trong miệng, là vị mà cậu
thích. Khương Nặc giống như là viên kẹo này vậy, cảm giác như khi trong
miệng có vị đắng thì hắn sẽ cho cậu chút vị chua chua ngọt ngọt, làm cho cay đắng tiêu tan theo vị chua ngọt đó.
Khương Nặc vẫn nhìn cậu, có vẻ như đang chờ cậu nhận xét.
Thu Diệc Diệu cố ý trêu chọc bảo, "Không ngờ lớp trưởng đại nhân cũng sẽ ăn vặt trong giờ học đấy? Lần này không ghi tên của tớ nữa sao?"
Thu Diệc Diệu nhớ tới khi học lớp 10, cậu ăn que cay trong giờ học bị
Khương Nặc ghi tên, lý do trừ điểm được viết to bự, "Ăn que cay trong
giờ học."
Điểm trừ được dán ở cửa lớp nên các bạn học qua lại đều có thể nhìn thấy, làm cho khoảng thời gian đó cậu không còn mặt mũi nào để chào hỏi khi bắt gặp người quen trên đường.
Hừ, trí nhớ của cậu tốt lắm đấy nha!
Khương Nặc nhướng mày, "Tớ đâu có ăn, là cậu ăn kia mà, đừng vu oan cho tớ chứ."
Thu Diệc Diệu cũng nhướng mày, "Cậu cho tớ kẹo mà!"
"Tớ không bắt cậu ăn trong giờ học."
"Cậu lươn lẹo vừa thôi nha!"
"Thế nào? Không phục à?"
Thu Diệc Diệu liếc mắt, trông thấy thầy sinh đang viết đề bài như rồng bay
phượng múa ở trên bảng nên xoay người lại bóp chặt cổ của Khương Nặc,
kéo hắn lại gần——
Khương Nặc còn chưa phản ứng lại kịp thì đã
thấy ở trên môi mình truyền tới một cảm giác mềm mại, sau đó có một thứ
ấm áp ẩm ướt cạy mở hàm của hắn, đưa sang một viên kẹo.
Hương vị chua chua ngọt ngọt cũng tan vào trong miệng hắn.
Tuy rằng bọn họ vừa mới đổi chỗ xuống dãy cuối cùng — bởi vì hai người quá
cao như cột điện làm ảnh hưởng tới việc học của các bạn học phía sau,
nhưng mà đây là ở trong lớp học, không cần nói tới giáo viên sinh học
nghiêm khắc nhất nhì thì trong lớp cũng có nhiều bạn học đang ngồi như
thế, nếu như mà bị ai nhìn thấy...
Trái tim của Khương Nặc như
muốn nhảy ra khỏi cổ họng, gấp gáp và sốt ruột nhìn xung quanh để xác
nhận xem có an toàn hay không——
Lúc này, giọng nói to lớn của thầy sinh học vang lên, "Khương Nặc!"
Khương Nặc cả kinh, kẹo hoa quả vẫn còn đảo quanh ở trong miệng hắn, bị thầy
sinh học rống lên bất ngờ nên hắn không kịp phòng ngừa, vừa sặc bị sặc
vừa ho khan vừa đứng lên.
Thầy sinh học bất mãn, "Em đi học không nghe giảng mà xem cái gì đấy? Nó có đẹp lắm không? Có muốn nói ra cho
tôi cùng xem luôn không? Em đừng nghĩ rằng thi cử xong rồi thì mọi
chuyện đều tốt, con đường học tập vẫn còn rất dài đấy nhé, với lại kết
quả thi lần này của em vẫn còn chưa có vậy thì sao có thể thả lỏng được
chứ!"
Khi thầy sinh học dạy dỗ người khác thì giống như là nước
sông Hoàng Hà từ trên trời chảy xuống, chảy ra đến biển không quay trở
lại vậy, huống hồ ông ấy lại còn là người không thể nhìn được khi học
sinh làm việc riêng trên lớp.
Thu Diệc Diệu ở bên cạnh nằm rạp
xuống bàn, dùng sách vở che lấy mặt để nén cười, chân của Khương Nặc
cũng sắp bị chuột rút rồi mới được thầy sinh học buông tha.
Thầy
dường như là có kỹ thuật thay đổi sắc mặt, sau khi giáo huấn Khương Nặc
xong thì lại làm như không có việc gì mà tiếp tục giảng bài.
Khương Nặc ngồi xuống, dùng ánh mắt hung hăng ý bảo với Thu Diệc Diệu rằng, "Cậu chờ đấy."
Thu Diệc Diệu trừng mắt lại, "Phóng ngựa lại đây xem."
Tan tiết, thầy sinh vừa mới bước ra khỏi lớp thì Khương Nặc đã dùng tay ôm lấy cổ của Thu Diệc Diệu kéo người về phía mình.
"Học hư rồi?"
Giọng điệu của Khương Nặc lơ đãng nhưng lại có một loại năng lực làm cho người khác mặt đỏ tim đập.
Thu Diệc Diệu xoay đầu đi không nhìn hắn, hừ hừ hai tiếng.
"Đút kẹo cho tớ trong lớp, vậy sau giờ học thì sao, phải làm chút gì đó chứ?"
Thanh âm của Khương Nặc có độ mê hoặc cực kỳ, Thu Diệc Diệu cảm thấy có thể
kiếp trước người này là một tên yêu quái quyến rũ nào đó, trước tiên là
mê hoặc người khác sau đó thì móc tim ra ăn tươi nuốt sống.
Thu Diệc Diệu đột nhiên đẩy hắn ra, xoay người bỏ chạy, "Đố cậu bắt được tớ."
Khương Nặc cũng không dừng lại, đứng lên nhảy qua cái ghế trước mặt mình rồi đuổi theo.
Hai người chạy ở trên hành lang, Thu Diệc Diệu không ngừng tránh né đám
người đang đi qua đi lại, vừa nói "làm phiền rồi" vừa chen qua giữa các
kẽ hở.
Khương Nặc cũng không hề kém cỏi, dựa theo con đường mà Thu Diệc Diệu đã mở mà phấn khởi tiến lên.
"Hai cái người này lại đánh nhau rồi ư?"
"Tớ thấy hình như là vậy đấy."
"Còn nói cái gì mà chơi trò làm người yêu, được mấy ngày, không đánh ngày này thì cũng đánh nhau vào ngày khác thôi."
"Đúng rồi, hai bọn họ vừa nhìn đã thấy là cùng một loại người, làm sao có thể ở bên nhau thật chứ?"
Khi Khương Nặc chạy qua những thảo luận của các bạn học, đôi mắt hắn híp lại.
Cuối cùng Thu Diệc Diệu bị Khuơng Nặc đuổi tới nhà vệ sinh.
Cậu hoảng hốt trốn vào trong buồng, vừa định đóng cửa lại thì đã bị Khương Nặc chen vào.
Ngay sau đó, Khương Nặc thuận tay khoá trái cửa.
"Ha..."
Hai người thở hổn hển, Thu Diệc Diệu không thể lui được nữa, Khương Nặc chen vào cậu cũng chỉ biết tựa vào cửa.
Khương Nặc giống như một con hổ đã tóm được mồi, tựa sát người tới, đôi tay giữ lấy cậu.
Bởi vì trải qua một trận rượt đuổi như điên, trái tim của cả hai người đều
xóc nảy thật nhanh, cứ như vậy mà kề sát vào nhau, nhiệt độ ấm áp từ cơ
thể toả ra cũng mang theo cả tiếng tim đập của đối phương.
"Bắt được rồi, sau đó thì sao?" Khương Nặc dùng hơi thở nói ở bên tai của Thu Diệc Diệu.
"Ưm... trong nhà vệ sinh có người đấy..." Thu Diệc Diệu vất vả nói.
"Không sao cả, nói chuyện thế này họ không nghe được."
"Vừa rồi tớ nghe thấy bọn họ nói... chúng ta cùng là một loại." Khương Nặc tiếp tục cất tiếng.
"..." Đúng thật là Thu Diệc Diệu cũng nghe thấy những lời nói kia của các bạn học.
"Cậu nói làm sao mới được đây..."
"..."
"Nếu không thì ấm ức cho Diệu ca của chúng ta phải ở thế yếu rồi, có được không?"
Tay của Khương Nặc không biết đã vén áo lên rồi sờ eo của cậu từ khi nào,
nhiệt độ ở tay có hơi lạnh, vì bất ngờ nên Thu Diệc Diệu không kịp đề
phòng nên rùng mình, nhưng rất nhanh đã không cảm thấy lạnh nữa.
"Được không?"
"..."
"Diệu ca... bé cưng... cục cưng à..."
Khương Nặc vừa nỉ non vừa hôn, hai tay rê trên tấm lưng của Thu Diệc Diệu.
Thu Diệc Diệu khép mắt, không tự chủ được mà đáp lại hắn. Trên người của
Khương Nặc dường như mang theo một lực hấp dẫn trí mạng, thân thể của
cậu chỉ muốn tới gần hơn thêm một chút, lại thêm một chút nữa...