Sau khi rời khỏi phòng tổng thống, Mặc Kiều Khâm liền vào thang máy bấm
xuống tầng nơi mà anh đã cứu Ngụy Tô Linh thoát khỏi đám đàn ông trong
phòng kia. Anh đi đến bấm chuông cửa.
Lúc này Mặc Thanh Vy đang
nằm bê bết trên giường không một mảnh vải che thân, cơ thể cô ta đầy rẫy những vết đỏ lại thâm tím chằng chịt vào nhau, mùi nước bọt hòa cùng
với mùi tanh từ thứ d.ị.ch nhầy của đám đàn ông kia để lại, chúng quanh
quẩn khắp căn phòng một thứ hương đầy ám dục khiến người ta phải ghê
tởm.
Mặc Thanh Vy nằm sõng soài trên giường, tóc tai bị vò đến
rối tung, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng giờ đây đã nhòe
phấn tèm lem hết cả. Hai tay cô ta siết chặt ga trải giường nhăn nhúm,
mạch máu cũng nổi lên rõ rệt, cảm gác nhục nhã đến cùng cực, chính cô ta cũng tự thấy ghê tởm mình.
Đám đàn ông đó ngay khi thấy Mặc
Thanh Vy xuất hiện trước cửa phòng liền như một lũ sói già mà vồ đến kéo cô ta vào trong. Ngay từ đầu để đảm bảo rằng Ngụy Tô Linh sẽ thân tàn
ma dại không bước ra nổi giường nên cô ta đã đánh thuốc luôn đám đàn ông đó. Nhưng thật không ngờ người tính không bằng trời tính! Kết quả kẻ bị hại thành công trốn thoát, ngược lại người chủ mưu tự dính bẫy do chính mình đặt ra...
Nghe thấy tiếng chuông cửa Mặc Thanh Vy giật mình vội bật dậy vơ đại lấy cái chăn bên cạnh quấn ngang người, ánh mắt đề
phòng nhìn ra phía cửa chính. Cô ta chậm chạp bò ra khỏi giường, đi đến
nhìn qua mắt mèo trên cửa thông ra bên ngoài, trông thấy người kia là
Mặc Kiều Khâm vẻ mặt cô ta lập tức tái nhợt đi, cả người bắt đầu run lên bần bật:
"T...tại sao anh ấy lại ở đây ch...chứ? M...mình ph...phải làm gì bây giờ?"
Mặc Thanh Vy ngó nghiêng xung quanh phòng, vội cầm lên bộ lễ phục khi tối
nhưng nó đã bị xé rách không thể mặc được nữa, cô ta bực bội ném mạnh
xuống sàn, miệng không ngừng chửi rủa đám đàn ông cuồng loạn kia:
"Chết tiệt! Đúng là một lũ khốn nạn làm mình thành ra như vậy!"
Ở bên ngoài nhân viên khách sạn đã mang thẻ phòng tới theo yêu cầu của
Mặc Kiều Khâm liền nhanh chóng mở cửa, bước vào trong anh lập tức đi
kiểm tra xung quanh, căn phòng sáng trưng giờ đây trống không không một
bóng người.
Mặc Thanh Vy khi nãy đã may mắn có được một cái áo
khoác của một tên đàn ông để quên, cô ta vội mặc vào sau đó trèo qua ban công sang căn phòng phía bên cạnh, trước khi bỏ trốn còn không mang
theo bộ váy cùng đôi giày cao gót của mình.
Mặc Kiều Khâm nhìn
những vết tích còn sót lại thì cũng ngầm đoán được nơi đây vừa xảy ra
loại chuyện gì, anh khẽ khịt mũi, mùi tanh dơ bẩn đó vẫn còn quanh quẩn
trong không khí chưa dứt, đoán chừng bọn họ chỉ mới rời đi không lâu.
Sau khi đã xác nhận trong phòng không có ai, Mặc Kiều Khâm cũng rời đi.
Xuống dưới đại sảnh khách sạn thì bắt gặp Sở Trác Tùng vừa mới tiễn
khách ra về, anh liền kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong tối nay
cho bạn mình nghe.
Sở Trác Tùng nghe xong thì không khỏi bàng
hoàng, anh thật sự không ngờ Mặc Thanh Vy lại dám làm ra những chuyện
bại hoại như vậy! Khi tối Sở Sinh Trang có gọi điện cho anh nói sẽ ngủ
lại khách sạn với Ngụy Tô Linh còn nhờ anh tiếp khách hộ, anh cho rằng
cô mệt nên cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn, thật không ngờ lại xảy
ra chuyện lớn này.
"Có cần tôi cho người phong tỏa khu vực này không?"
"Không được, như vậy sẽ làm cánh báo chí chú ý đến, lúc đó lại càng lớn chuyện. Chỉ cần cho người âm thầm điều tra là được."
Sở Trác Tùng gật đầu coi như đã hiểu sau đó liền lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý bảo cậu ta tìm cách âm thầm điều tra tất cả những người có mặt
trong Sở Tống Thịnh Dinh hoặc từ trong khu vực này đi ra cách đây một
tiếng trước, bao giờ tìm cho ra Mặc Thanh Vy và đám người khi tối tấn
công Ngụy Tô Linh mới thôi.
"Phòng VIP 705 tối nay ai vào ở?"_Mặc Kiều Khâm hỏi
Lễ tân nhận được sự cho phép của Sở Trác Tùng lúc này mới dám tiết lộ
thông tin khách hàng, sau một hồi kiểm tra thì thấy trên hệ thống vẫn
đang hiển thị là phòng còn trống nhưng thẻ từ thì đã bị lấy đi.
Lúc này Mặc Kiều Khâm lại lấy điện thoại ra đưa cho lễ tân xem mặt nam phục vụ trong đoạn video mà Sở Sinh Trang quay được:
"Người này là nhân viên của khách sạn đúng không?"
"Dạ phải ạ."
"Tôi muốn gặp cậu ta."
Lễ tân liền nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó, một lúc sau lại quay sang nói với Mặc Kiều Khâm:
"Mặc tổng, nhân viên đó đã rời khỏi khách sạn rồi ạ."
Mặc Kiều Khâm cũng đã đoán trước được việc này nên không mấy bất ngờ, bây
giờ xem ra phải chờ tin tức từ phía trợ lý của Sở Trác Tùng rồi.
Ở một góc nào đó dưới sảnh khách sạn Mặc Thanh Vy đang lén quan sát động
thái của hai người đàn ông kia, cô ta cũng biết được bản thân đang bị
nghi ngờ và rất có khả năng sẽ bị bại lộ. Ngày hôm nay đúng là xui xẻo
mà! Thế nào mà Mặc Kiều Khâm lại thật trùng hợp đến cứu Ngụy Tô Linh
chứ? Kế hoạch của cô ta đã hoàn hảo đến vậy mà!
Bỗng điện thoại Mặc Thanh Vy nhận được một tin nhắn: Anh đến rồi, ra phía sau khách sạn.
Cô ta cất điện thoại đi, lại lén lút trốn tránh ánh mắt của người khác rồi đi ra phía sau khách sạn nơi đó đã có một chiếc xe chờ sắn. Trông thấy
người, Trần Lập liền bước xuống mở cốp xe ra:
"Em tạm thời ở trong này đã, bên ngoài người của Sở Gia đang truy tìm em đấy."
Mặc Thanh Vy liền làm theo lời anh ta, chui vào cốp xe nằm. Trần Lập khởi
động máy rồi lái xe ra khỏi khu vực Sở Tống Thịnh Dinh, giữa đường thì
bị người của Sở Gia chặn lại nhưng cuối cùng vẫn thành công thoát ra
được vì đã chuẩn bị một nhóm người khác để đánh lạc hướng điều tra...
Sáng hôm sau như đã hẹn từ trước Ngụy Thế Quân lái xe đưa mẹ mình đến khách
sạn nơi cô và Ngụy Tô Linh đang nghỉ để cùng đến bệnh viện khám sức
khỏe.
Vừa đến nơi Ngụy phu nhân đã hào hứng kéo cô đến khoa phụ sản khiến ai cũng trưng ra vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Con mau vào trong cho bác sĩ kiểm tra xem."_Ngụy phu nhân không giấu được nét vui mừng trên khuôn mặt mà đẩy cô vào phòng khám
"Nhưng mà mẹ, tại sao lại là khám phụ sản ạ?"
Ngụy phu nhân không trả lại mà chỉ nhìn Sở Sinh Trang cười cười.
"Mẹ! Không lẽ mẹ nghi ngờ chị Sinh Trang có thai?"
Ngụy Tô Linh nhìn vẻ mặt của mẹ mình rồi bất ngờ thốt lên, một lời này lập
tức khiến cả cô và anh cùng đứng hình, cứng ngắc quay sang nhìn đối
phương rồi lại nhìn Ngụy phu nhân.
"Mẹ, có đúng như lời Linh Linh nói không ạ?"_Ngụy Thế Quân chẳng hiểu sao lại có chút gấp gáp
Nghe anh hỏi vậy, cô bất giác lại cảm thấy căng thẳng:
"Th...thật sao ạ?"
Ngụy phu nhân liền cười lớn:
"Con cứ vào cho bác sĩ kiểm tra là biết ngay kết quả, nhưng chắc chắn là vậy rồi. Mẹ sắp được lên chức bà nội rồi!"
"Aaa, vậy là em sắp có cháu rồi sao? Chị Sinh Trang, chị đã nghĩ đặt tên cho
bảo bối của em là gì chưa?"_Ngụy Tô Linh phấn khích mà hét lớn, thậm chí cô nhóc đã tưởng tượng đến cảnh bản thân được ôm cục bột nhỏ trong tay
luôn rồi
"Khoan đã! Còn chưa vào khám mà sao đã chắc chắn là như
vậy rồi ạ?"_Ngụy Thế Quân vội ngăn cản hai người phụ nữ đang quá khích
kia lại
Nhưng lời anh vừa nói ra lại khiến cho cô phải suy nghĩ,
tâm trạng cũng đột nhiên trùng xuống. Anh có phản ứng như vậy là sao
chứ? Người đàn ông này là không muốn có con với cô? Chẳng phải khi trước anh còn tỏ ra bản thân vẫn vương vấn với chuyện tình cảm giữa cả hai,
nói muốn bù đắp cho cô, hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho cô. Vậy những lời
đó đều không tính là thật? Hay Ngụy Thế Quân anh chỉ thương hại cô thôi? Nếu thật sự có tình cảm với cô thì khi nghe tin cô có thai không phải
anh nên vui mừng mới đúng, biểu cảm hiện giờ của anh rốt cuộc là sao
chứ?
"Thôi con vào trong đây ạ."_Sở Sinh Trang nói với mọi người rồi bước vào phòng khám
Ở bên ngoài Ngụy phu nhân cùng Ngụy Tô Linh không ngừng cười nói, khoảng
cách giữa hai mẹ con cũng tự nhiên vì chuyện này mà xích lại gần nhau
hơn. Hai người tưởng tượng ra vô vàn những khung cảnh có trẻ thơ trong
nhà, còn bàn luận xem đứa con đầu lòng của cô và anh là bé trai hay bé
gái nữa.
Còn Ngụy Thế Quân, anh từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng
cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ điều gì. Cả hai người chỉ mới
vừa ly hôn ngày hôm qua, nếu nay lại phát hiện Sở Sinh Trang cô có thai. Chuyện này nếu là sự thật vậy phải làm sao đây chứ?
Cũng không
phải do Ngụy Thế Quân không muốn có con với cô, ngược lại đây từng là
ước muốn cả đời anh, nhưng anh đã quyết định buông tay để cô đi tìm hạnh phúc mới. Nếu bây giờ đứa trẻ xuất hiện sẽ làm mọi tính toán của anh đi lệch quỹ đạo vốn có của nó...
Sau hồi lâu thì Sở Sinh Trang cũng ra khỏi phòng khám, trên tay cô cầm theo tờ giấy khám bệnh. Trông thấy
cô cả ba người cùng đứng dậy.
"Kết quả thế nào vậy em?"_Ngụy Thế Quân lo lắng nhìn cô
Sở Sinh Trang cố tình lờ đi ánh mắt quan tâm của người đàn ông đó, cô khẽ
mỉm cười rồi đưa tờ kết quả khám phụ sản cho Ngụy phu nhân:
"Bác sĩ nói con vẫn bình thường, không có cái thai nào cả."
Cả ba người lập tức quay sang nhìn nhau, Ngụy phu nhân không tin được liền cầm lấy tờ kết quả dò đọc cho thật kỹ. Quả đúng là như vậy, bác sĩ đã
ký tên xác nhận vào giấy, Sở Sinh Trang cô thật sự không mang thai.
"Chuyện này sao có thể? Bác sĩ liệu có nhầm lẫn gì không? Mẹ thấy biểu hiện gần đây của con rất giống với hồi trước khi mang thai Thế Quân."
"Bác sĩ nói có thể là do con dạo này nghỉ ngơi không đủ dẫn đến suy nhược cơ thể mà thôi. Mẹ thật sự nghĩ nhiều rồi ạ."_Sở Sinh Trang nắm lấy tay
Ngụy phu nhân mà an ủi bà
"Xem ra là vậy rồi. Làm mẹ suốt từ tối qua vui đến không ngủ được."_Ngụy phu nhân thở dài chán nản
Cả Ngụy Tô Linh cũng trưng ra vẻ mặt đầy tiếc nuối vì để vụt mất việc được thăng chức lên làm "cô". Sở Sinh Trang gượng cười nhìn hai người phụ nữ đang mong ngóng sự hiện diện của một sinh linh nhỏ rồi lại nhìn sang
người đàn ông kia, anh từ lúc biết tin cô không mang thai trên mặt cũng
chẳng thể hiện ra chút cảm xúc gì, cô hoàn toàn không thể đoán ra được
suy nghĩ của anh.