"Chuyện này chắc Sở tiểu thư cũng đã nghe Sở tổng nói qua rồi, cô ấy đúng là nhân viên của tôi."_Hàn Dạ Nam khẽ gật đầu
"Vậy không phải Hàn tổng nên có trách nhiệm với những việc mà nhân viên của mình đã làm với tôi chứ?"
"Sở tiểu thư muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào? Lấy thân chuộc tội được không?"
Sở Sinh Trang nhíu mày nhìn người đàn ông vừa nói ra câu ngả ngớn vừa rồi mà mặt hết sức tỉnh bơ, cô khó chịu lên tiếng:
"Hàn tổng, mong anh nghiêm túc một chút, đây không phải chuyện có thể đem ra đùa giỡn."
"Được rồi không chọc cô nữa. Tôi hỏi thật, cô muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?"
"Điều tôi muốn biết ở đây là tại sao anh lại muốn nhắm vào tôi? Cô phục vụ đó tôi chưa từng gặp qua cho nên chỉ có thể là có người đã đứng đằng sau
ra lệnh cho cô ấy. Tôi biết anh là người đã đứng ra chi trả toàn bộ tiền viện phí chữa bệnh cho bố của cô ấy."
"Vì vậy mà cô nghĩ tôi có quyền ra lệnh cho cô ấy?"
"Không phải sao?"
"Tôi chẳng có lý do gì để làm điều đó đối với một cô gái xinh đẹp như Sở
tiểu thư đây cả, hơn nữa tối hôm đó mới là lần đầu tiên chúng ta gặp
nhau. Mà tôi nghĩ chuyện phụ nữ đố kỵ nhau cũng là bình thường, đôi khi
là do cô ta ghen tị với vẻ ngoài của cô nên mới hành động như vậy? Hoặc
là trước lúc đó cả hai có vô tình xảy ra va chạm mà cô không nhớ?"_Hàn
Dạ Nam kiếm đại một cái cớ
Nghe anh ta nói Sở Sinh Trang cũng có
chút đắn đo suy nghĩ. Quả thực từ khi biết chuyện nữ phục vụ đó là người của Hàn Dạ Nam thì cô không khỏi bất ngờ. Tối hôm diễn ra lễ khai mạc
tuần lễ thời trang MK, theo như thái độ mà anh ta đối với cô thì không
có một chút nào gọi là địch ý cả, thậm chí cách nói chuyện còn khiến cô
cảm nhận được như là anh ta đang cố ý muốn tán tỉnh mình, ngay hiện giờ
cũng vậy, mấy lời Hàn Dạ Nam nói ra đều mang theo ý chọc ghẹo.
Dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện anh ta muốn làm cô bẽ mặt ở bữa tiệc là không thể nào.
Nhưng không lẽ lại như những gì Hàn Dạ Nam nói, thật sự có người chỉ vì lần
gặp đầu tiên mà sinh ra đố kỵ rồi nghĩ mưu kế đi hại người? Hoặc là Sở
Sinh Trang cô đã tìm sai đối tượng rồi, nữ phục vụ đó là nhân viên của
Hàn Thị thì đã sao? Là người của Hàn Thị nhưng không có nghĩa là người
khác không thể thuê cô ta làm việc trong bóng tối được.
Bỗng nhiên ngay lúc này hình ảnh Mặc Thanh Vy lại xuất hiện trong đầu cô chẳng
hiểu vì lý do gì, rồi lần hẹn gặp Châu Ý Như ngày hôm đó nữa. Tất cả mọi dữ liệu đều có dính dáng chút ít đến người em gái họ Mặc của cô...
Đúng lúc phục vụ mang đồ ăn lên, cả hai bắt đầu dùng bữa. Sở Sinh Trang cũng nhân tiện mà thăm dò xem anh ta đã có bạn gái chưa:
"Hàn tổng còn trẻ mà đã làm chủ một tập đoàn lớn như Hàn Thị, chắc hẳn phía
sau cũng đã có một người phụ nữ làm chỗ dựa tinh thần rồi nhỉ?"
Nghe cô hỏi vậy Hàn Dạ Nam khẽ cười, còn ra vẻ bản thân vì bận rộn công việc nên vẫn đang cô đơn muốn tìm một người thấu hiểu mình để cùng nhau gắn
bó trọn đời.
Nhận được câu trả lời từ anh ta, cô lại nhớ đến lúc
trước trông thấy Mặc Thanh Vy cùng Hàn Dạ Nam ôm hôn thắm thiết với nhau mà không khỏi bất bình, mấy hành động đó vốn chỉ dành cho những người
đang yêu nhau. Anh ta như vậy là không muốn công khai mình đã có bạn gái hoặc là vì một lý do khó nói nào khác...
Dùng bữa xong, cô vì không muốn anh ta đưa về nên đã kêu tài xế riêng lái xe đến đón luôn.
Cũng trong buổi trưa ngày hôm đó tại thành phố S, sau bữa cơm với gia đình
Ngụy Bạc Thiên hẹn gặp ông anh trai cả vào thư phòng vì có chuyện riêng
cần bàn.
"Vụ tai nạn xe của người tên Tố Ngọc Ngọc vào hơn một năm trước có manh mối rồi."
Ngụy Thế Quân nhận lấy tập tài liệu từ tay Ngụy Bạc Thiên lật ra xem.
Vào hơn một năm trước chuyến xe buýt đang chạy vào ban đêm qua cung đường
khá vắng, trên xe lúc đó chỉ có tài xế cùng ba hành khách và Tố Ngọc
Ngọc với mẹ của mình trong đó. Chiếc xe do chưa được bảo trì kịp thời
nên dẫn đến sự cố nổ bình xăng, tài xế đã nhanh chóng đánh lái cho xe
lao xuống vực bên dưới là một con sông lớn chảy siết.
Vụ việc
khiến ba người bị thương và hai người mất tích, danh tính toàn bộ nạn
nhân đều được giấu kín. Cảnh sát kết luận là do bên công ty quản lý hãng xe buýt đó không kiểm tra xe kỹ trước khi cho hoạt động dẫn đến tai nạn xảy ra, vụ việc cũng kết thúc ở đó.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng
nói nếu như tài xế của chiếc xe buýt ngày hôm đó không phải người đàn
ông tên Trần Lâm, chính hắn ta đã lái chiếc xe buýt ấy và lao xuống vực.
Đọc đến đây Ngụy Thế Quân không khỏi bất ngờ, vụ tai nạn xe hơn một năm
trước vậy mà lại có liên quan đến Trần Lâm, nếu vậy chuyện này chắc chắn không chỉ đơn thuần là một sự cố mà do có người đã cố ý sắp đặt, mục
đích có lẽ để nhắm tới Tố Ngọc Ngọc và mẹ của cô ấy.
Bỗng nhiên chuông điện thoại của Ngụy Bạc Thiên reo lên, là trợ
lý của anh ta gọi tới, Tần Khiêm gấp gáp thông báo qua điện thoại:
(Lão đại, nhà kho phía Tây Nam của đại lao bất ngờ bị cháy.)
Ngụy Bạc Thiên "Ừ" một tiếng rồi tắt máy, lập tức đứng bật dậy.
"Có chuyện gì vậy? Bạc Ngạo xảy ra vấn đề à?"_Ngụy Thế Quân nhíu mày hỏi
"Có kẻ muốn đi chầu Diêm Vương."
Ngụy Bạc Thiên nói rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, anh cũng đuổi theo sau,
cả hai lái xe đến thẳng đại lao của Bạc Ngạo ở ngoại ô thành phố S. Lúc
này khung cảnh hết sức hỗn loạn, đám lửa vẫn chưa được dập tắt, mọi
người đều đang nỗ lực dùng nước để dập đám cháy, một nhóm người khác thì hừng hực khí thế vác xe cùng vũ khí đi xung quanh khu vực sào huyệt để
truy tìm kẻ chán sống nào đó lại dám động vào lãnh địa của Bạc Ngạo.
Trông thấy chiếc Rolls-Royce màu bạc đỗ phịch trước cổng, Tần Khiêm liền tức tốc chạy lại:
"Lão đại!"
"Là bang nào?"_Ngụy Bạc Thiên bước xuống xe với sắc mặt lạnh băng
"Kiến Hạo đang đi điều tra, chắc sẽ sớm bắt được tên đó thôi ạ."_Tần Khiêm cung kính đáp
Ngụy Thế Quân nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt bỗng dừng lại trước cửa vào
khu đại lao, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh vội chạy về phía
nhà giam. Ngụy Bạc Thiên cùng Tần Khiêm cũng theo sau. Vào đến căn phòng phía trong cùng nơi đang bắt nhốt người đàn ông tên Trần Lâm đó, đúng
như những gì mà Ngụy Thế Quân anh suy đoán cửa phòng bị mở tung, hắn ta
đã hoàn toàn biến mất khỏi phòng giam.
"Chết tiệt!"_Ngụy Thế Quân phẫn nộ đấm mạnh tay vào bức tường trám xi măng ngay cạnh khiến lớp da bị trầy xước rỉ máu
"Ngụy đại thiếu, là tôi đã sơ xuất."_Tần Khiêm cúi gập người nhận lỗi
Chuyện dù sao đã xảy ra rồi, bây giờ có trách móc nhau cũng chẳng thể làm cho
Trần Lâm quay lại phòng giam được, anh khẽ vỗ vai Tần Khiêm coi như ngầm bỏ qua.
"Lão đại, đã truy ra được kẻ cố tình gây ra đám cháy, là người thuộc bang Dạ Long."_Kiến Hào từ ngoài tức tốc chạy vào báo tin
"Dạ Long? Lại là lão già ấy."_Ánh mắt Ngụy Bạc Thiên đột nhiên trở nên sắc
lạnh khi nhắc đến bang Dạ Long và người đứng đầu bang phái hắc đạo mà
trước nay vẫn luôn gườm ghè Bạc Ngạo
Nghe đến tên kẻ đã đứng đằng sau vụ cướp người này Ngụy Thế Quân có chút không ngờ tới. Trần Lâm
không phải mới hơn ba tháng trước còn là người thuộc Bạc Ngạo, từ bao
giờ mà lại nhận được sự bảo kê của Dạ Long? Theo anh biết thì từ trước
đến nay bang Dạ Long chưa một lần dám xông vào tận sào huyệt của Bạc
Ngạo để làm loạn, vậy mà lần này lại chỉ vì một tên như Trần Lâm mà dám
mạo hiểm tới vậy?
Còn điều này nữa, giữa Dạ Long và Sở Sinh Trang rốt cuộc có quan hệ gì mà đám người đó phải cất công phái người đi hãm
hại cô chứ? Có biết bao dấu hỏi đang được đặt ra mà manh mối duy nhất
anh có lại vừa mới tẩu thoát.
"Có bắt được tên nào để tra khảo không?"_Tần Khiêm hỏi
"Lão nhị, đúng là có bắt được nhưng hắn ta đã cắn lưỡi tự tử rồi, đám còn
lại người của chúng ta vẫn đang truy đuổi."_Kiến Hào đáp
"Tần
Khiêm, gián điệp trong Bạc Ngạo giao cho cậu."_Ngụy Bạc Thiên lạnh giọng ra lệnh, anh ta không tin tên Trần Lâm kia lại dễ dàng bước qua được
song sắt của Ngụy Bạc Thiên anh
"Rõ."_Tần Khiêm nhận lệnh
"Đi, đến thăm lão già ấy một chuyến."_Ngụy Bạc Thiên nhếch miệng cười lạnh, đôi chân sải những bước dài về phía cửa lớn