Trưa hôm sau, Ngụy Thế Quân đã đến khách sạn nơi Uyên Hạ đang ở để đón
cô tới chỗ hẹn. Địa điểm là một nhà hàng gần trụ sở chính của Uyên Nhạc
Thị. Sở Sinh Trang theo sau anh bước vào một phòng ăn kín đã được đặt
trước, trông thấy cô đến Tố Ngọc Ngọc liền đứng dậy, cả ba chào hỏi nhau xong liền ngồi vào bàn, phục vụ lúc này cũng được yêu cầu đi ra ngoài.
“Sở tiểu thư, không biết cô còn nhớ tôi không? Khoảng hai năm về trước
chính cô là người đã đưa mẹ tôi đến bệnh viện, còn trả cả tiền viện phí
giúp tôi.”
Sở Sinh Trang nhìn gương mặt cô gái đang ngồi trước
mắt mình mà cố nhớ lại, đúng là hai năm trước trong một dịp được nghỉ lễ cô đến thành phố S chơi và có gặp được một cô gái sau đó đã đưa mẹ cô
ấy đến bệnh viện chưa trị. Nhưng hiện tại cô đã không còn nhớ mặt người
đó nữa rồi, chỉ biết là dáng vẻ khi ấy so với người ngồi trước mặt cô
bây giờ thật sự quá khác biệt.
Tố Ngọc Ngọc cũng biết được những thắc mắc trong đầu cô liền tự mình kể lại toàn bộ những gì bản thân đã
phải trải qua trong suốt hai năm, từ việc bị tai nạn cho đến việc có
người thuê cô ta để hãm hại Sở Sinh Trang.
Bây giờ thì cô đã
hiểu rõ mọi chuyện rồi, nhưng kẻ đứng đằng sau vẫn chưa lộ diện và mục
đích mà tên đó nhắm vào cô cùng Ngụy Tô Linh là gì? Qua những chuyện vừa xảy ra đối với gia đình cô, cũng có thể đoán là cùng một người gây ra.
Nếu đến tận bây giờ mà hắn vẫn còn nhắm đến người của Sở Gia thì e là
mọi chuyện vẫn chưa chịu dừng lại ở đây.
“Sinh Trang, em có đang nghi ngờ người nào không?”
Cô nhìn về phía anh vừa đưa ra câu hỏi rồi bắt đầu suy ngẫm lại. Nếu người đó đã có chủ ý muốn hãm hại Ngụy Tô Linh rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu cô, vậy chắc chắn hắn ta phải biết rõ mối quan hệ giữa hai người, nhưng
giữa cô và em gái anh trước giờ chưa từng có bất đồng nào thì sao cô có
động cơ để làm việc đó được? Mà khoan đã! Trong đầu cô chợt lóe lên một
tia sáng, liền quay sang hỏi anh:
“Tôi nhớ lúc trước anh từng
nghi ngờ tôi vì ghen tuông mù quáng mà đã hại Linh Linh, tại sao lúc đó
anh lại có được bức thư cùng mấy tấm ảnh đó?”
“Có người đã gửi
một tập tài liệu đến công ty, hắn ta che kín người nên anh vẫn chưa tra
ra được là ai. Dựa vào vóc dáng cùng chiều cao thì chỉ xác định được là
nam.”_Ngụy Thế Quân đáp
“Nam sao? Là nam mà lại biết được chuyện Linh Linh thích anh Khâm...”_Sở Sinh Trang chống cằm suy nghĩ
“Thật ra cũng không loại trừ khả năng người đưa tập tài liệu đó là được thuê.”
“Cũng có thể.”_Cô gật đầu đồng tình với ý kiến của anh
“Bên phía Bạc Thiên đang cho người điều tra rồi, chắc sẽ có kết quả thôi. Cô Tố, nếu cô nhớ ra được chi tiết nào thì liên lạc lại với trợ lý Kha
hoặc gọi trực tiếp cho tôi.”_Ngụy Thế Quân lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tố Ngọc Ngọc
Cùng thời gian đó tại phòng tổng thống của một khách sạn ở thủ đô W, có đôi nam nữ đang nằm ôm ấp nhau trên giường sau một cuộc vui. Cô gái đó không ai khác chính là Mặc Thanh Vy, ả ta nũng
nịu nói với người đàn ông bên cạnh:
“Dạ Nam, em phục vụ anh tốt như vậy có phải anh cũng nên thưởng cho em hay không?”
“Hửm? Em là đang muốn anh giúp gì đây?”_Hàn Dạ Nam nâng cằm ả ta lên cưng chiều hỏi
“Em tối qua có nghe được bọn họ nói sẽ tạm hoãn kế hoạch đối với Ngụy Bắc
lại, cô ta còn nói sẽ ở S thành vài hôm. Em đang sợ liệu có phải cô ta
đã biết được Ngụy Thế Quân không phải người hại bố mình?”_Mặc Thanh Vy
lo lắng
“Rất có thể là như vậy. Đám người của anh báo tên Trần
Lâm đã bị Bạc Ngạo bắt rồi, nếu anh đoán không lầm thì lần này Sở Sinh
Trang cô ta đến S thành là vì chuyện này.”
“Sao? Bị bắt lại rồi? Vậy chúng ta phải làm sao?”_Mặc Thanh Vy hoảng hốt
“Anh tin là hắn ta sẽ không khai ra đâu. Còn nếu như cần thiết, giết người diệt khẩu!”_Hàn Dạ Nam rít ra bốn chữ
“Anh, lỡ như bọn chúng hợp tác với nhau thì sao? Theo em thấy thì Ngụy Bắc
không hề có ý phản kháng lại khi bị Sở Gia ra tay, liệu có phải Ngụy Thế Quân anh ta đã phát hiện ra chuyện của hơn một năm trước?”
“Không thể, anh đã cho người xử lý sạch sẽ rồi.”_Hàn Dạ Nam khẳng định chắc nịch
“Cảm ơn anh, nếu em gặp được anh sớm hơn thì kế hoạch của chúng ta có lẽ đã
kết thúc hoàn hảo từ hơn một năm trước rồi.”_Mặc Thanh Vy tiếc nuối
Hơn một năm trước sau khi kế hoạch hãm hại Ngụy Tô Linh được thực hiện, Mặc Thanh Vy tốt nghiệp cấp ba và phải bay sang Pháp cùng gia đình nên
không thể tiếp tục kế hoạch của mình. Nếu năm đó ả ta vẫn còn ở lại thủ
đô W thì chắc chắn bằng mọi cách phải khiến Sở Sinh Trang cô vào tù
ngồi.
Trước khi Mặc Thanh Vy về nước Z khoảng mấy tháng có tình
cờ gặp được Hàn Dạ Nam ở quán bar, khi ấy anh ta đang có một cuộc công
tác tại Paris-Pháp. Hai người đã qua đêm với nhau sau đó thì biết được
Hàn Dạ Nam đang nhắm đến Ngụy Bắc vì trước đây trên thương trường anh ta có đụng độ với Ngụy Thế Quân, hai người cũng coi như là kẻ thù không
đội trời chung của nhau.
Để có được vị trí như hiện tại quả thực Ngụy Thế Quân đã đạp đổ chén cơm của không ít các thương nhân, chuyện
bọn họ muốn tìm cách lật đổ Ngụy Bắc là điều đương nhiên. Nhưng trong số những công ty đã bị anh làm cho phá sản, cũng chỉ có Hàn Thị của Hàn Dạ Nam là đủ sức để suy nghĩ đến chuyện lật đổ đế chế của Ngụy Gia.
Hai con người mang dã tâm lại cùng chung một mục tiêu khi gặp nhau đương nhiên sẽ bắt tay hợp tác.
“Bây giờ gặp cũng chưa muộn mà. Vy Vy, chúng ta làm thêm hiệp nữa nhé?”_Hàn Dạ Nam nhìn ả ta với ánh mắt nhiễm đầy dục vọng
Mặc Thanh Vy tuy đã rất mệt nhưng lại không thể từ chối hắn ta được, đành phải thuận theo... Ngôn Tình Sủng
Phía bên này sau khi bữa ăn kết thúc, Ngụy Thế Quân có ngỏ ý muốn đưa cô về
nhưng cô vẫn nhất quyết từ chối. Ra đến cổng nhà hàng tình cờ lại gặp
được Uyên Hạ vừa đi từ tập đoàn ra, trông thấy bạn mình Uyên Hạ liền
chạy đến với vẻ mặt bất ngờ nhìn ba người một nam hai nữ kia:
“Sao ba người lại đi cùng nhau? Tố Ngọc Ngọc, em quen Sinh Trang với anh Thế Quân sao?”
“Uyên Hạ, bà tính đi ăn trưa sao? Tôi đi cùng bà nha.”_Sở Sinh Trang cố tình
lảng sang chuyện khác rồi nhanh chóng kéo tay Uyên Hạ rời đi
Tố Ngọc Ngọc sau đó liền quay trở lại công việc của mình bởi cô chỉ xin Uyên Giai Tuệ được nghỉ trưa một tiếng thôi.
Ngụy Thế Quân cũng lái xe trở về tập đoàn, bước vào phòng đã trông thấy Ngụy Bạc Niên ngồi đợi từ trước, là anh đã gọi cho cậu em họ của mình đến vì có việc quan trọng.
“Chú xem xong rồi ký vào giúp anh.”_Ngụy Thế Quân đẩy về phía người đối diện một bản hợp đồng
Ngụy Bạc Niên nhìn anh họ mình rồi cầm lên đọc, lúc sau anh ta ngạc nhiên nhìn lên:
“Chuyện này là sao? Anh quyết định sẽ từ bỏ?”
“Chú từng hỏi anh có thích tuyết không? Thích. Bởi vì thích nên mới ghét, mà càng ghét thì lại càng thích. Khi tuyết rơi nó đem đến cho người ta cái cảm giác lãnh thấu xương, nhưng mà nghịch nỗi nó lại quá đẹp. Đẹp đến
mức khiến con người ta không ngừng muốn ngắm nhìn, muốn được chạm vào,
muốn chơi đùa cùng với nó để rồi nhận lại là đôi bàn tay buốt giá.”
“Nhưng bây giờ anh chợt nhận ra, tuyết vốn dĩ đã lạnh như thế, là do anh không chịu đeo găng tay lại đi đổ lỗi tại tuyết khiến tay mình đông cứng.
Cũng giống như việc anh không chịu nhìn nhận lại vấn đề, cô ấy vốn chẳng làm gì cả là do anh từ đầu đến cuối đều tự cho mình là đúng. Lẽ ra anh
đã có thể dành trọn vẹn tình cảm cho bông tuyết ấy...”_Ngụy Thế Quân rơi vào suy tư
“Vậy giờ anh làm vậy là muốn trả lại mọi thứ như ban đầu?”
Ngụy Thế Quân khẽ gật đầu:
“Công việc ở đây nhờ chú giúp rồi. Anh phải theo đuổi lại vợ mình.”
Ngụy Bạc Niên cũng chỉ biết lắc đầu cười, ông anh họ này của anh ta đúng là
tự gây nghiệp rồi bị nghiệp quật lại mà. Sau này chắc chắn anh ta sẽ
không mắc phải sai lầm như vậy!
Ngày hôm sau, Uyên Hạ lái xe đưa
cô cùng chị họ mình ra sân bay trở về thủ đô vì tối đó sẽ diễn ra lễ
khai mạc mở màn cho tuần lễ thời trang của nhà mode MK. Công ty giải trí Uyên Nhạc Thị đương nhiên cũng được mời đến tham dự, thân là tổng giám
đốc Uyên Giai Tuệ không thể không đến.
Sau ngày hôm qua cô cũng
đã kể lại toàn bộ sự việc cho Uyên Hạ nghe, bây giờ Uyên Giai Tuệ cũng
đã biết chuyện. Gặp lại nhau Sở Sinh Trang không quên gửi lời xin lỗi
đến cô ấy vì đã làm liên lụy tới Uyên Nhạc Thị.