Người Giang Nhan cứng đờ, tay cầm chai nước hơi siết chặt, cô nhanh
chóng điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục hỏi như không có chuyện gì xảy
ra: "Em có thể nói cụ thể hơn không?"
Hàng Án kể lại đại khái
chuyện đã xảy ra, sau khi thoát hỏi bệnh viện tâm thần, tâm lý và tinh
thần cậu liên tục gặp vấn đề, từ đầu đến cuối cậu không nhắc đến tên
Giang Nhan như thể cậu đang nói chuyện với một bác sĩ tâm lý xa lạ về
vấn đề cá nhân của mình.
"Em cảm thấy rất tội lỗi, ngay tuần đầu
tiên em liên tục mơ thấy bị những kẻ xấu đó ép em phải làm điều xấu, nếu không nghe theo sẽ bị chúng giết chết, em không thể ngủ được, tinh thần hoảng hốt, sau đó..." Cậu ngập ngừng, cảm thấy hơi khó mở miệng, "Sau
đó em thường xuyên mơ thấy mộng xuân."
Mặt Giang Nhan vẫn không
đổi sắc, cô vẫn luôn nhìn cậu thể hiện mình vẫn đang chăm chú lắng nghe: "Em nghĩ đó là thích sao? Vậy em cảm thấy mình bị bệnh tâm lý là vì tội lỗi hay vì yêu?"
"Có lẽ là... cả hai." Giọng Hàng Án trầm thấp,
"Em cảm thấy mình rất tệ, dù là lúc ngủ hay thức, em vẫn luôn thất thần
nhớ về chuyện đã xảy ra ngày hôm đó."
"Hàng Án." Giang Nhan
nghiêm túc gọi tên cậu, Hàng Án ngẩng đầu nhìn cô, trong nháy mắt ánh
mắt hai người chạm nhau, cậu theo bản năng muốn tránh né, Giang Nhan nhẹ nhàng nói: "Nhìn tôi."
Ánh mắt Hàng Án lóe lên điều gì đó, không thể nhìn ra.
"Đúng là trong tâm lý học có triệu chứng mà em nói, nhưng nó không phải là
tình yêu, nó tựa như nạn nhân có thể đồng cảm với phạm nhân, thậm chí là yêu hắn ta, đó là vì họ có sự đồng cảm mạnh mẽ, sự đồng cảm sinh ra tò
mò, rồi từ đó bị họ nhầm thành tình yêu. Tình huống của em là do cảm
giác tội lỗi sinh ra."
"Đây là lần đầu tiên em quan hệ tình dục
với một người, lại còn trong một tình huống nguy hiểm như vậy. Tôi đoán
thời điểm em làm chuyện đó tuy có sợ hãi nhưng phần nhiều là hưng phấn
hơn, thậm chí còn khơi dậy dục vọng từ bên trong nội tâm của em, em cảm
nhận được sự kích thích tuôn trào, lại sợ hãi tội lỗi nên luôn bồn chồn
không yên, suy nghĩ về chuyện đó".
"Đây không phải là thích, gia
đình em khuyên nhủ em đi đầu thú, ba mẹ em thông suốt chỉ đường cho em,
người khác cảm thấy em phạm tội nên muốn chịu trách nhiệm, bản thân em
cũng cảm thấy như vậy, chỉ có nạn nhân lại lựa chọn tha thứ làm nội tâm
em càng áy náy hơn, vậy nên em mới hoang mang lạc lối.
Nói đến
đây, Hàng Án đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, kiên định
nói: "Không phải ảo giác, em thật sự thích cô ấy."
Giang Nhan hơi dừng lại, mặt cô vẫn không gợn sóng, cô luôn có biểu cảm có thể giúp
bệnh nhân thả lỏng: "Luôn có lý do dẫn đến sự yêu thích, cảm giác tội
lỗi và ham muốn tính dục không phải là tình yêu. Để tôi cho em một ví dụ đơn giản: Một số tội phạm hiếp dâm có ảo tưởng tình dục nghiêm trọng,
ham muốn tình dục bị đè nén không có chỗ phát tiết, rồi vào một ngày họ
thực hiện được hành vi tội ác và xem đó là thành tựu. Sau đó họ nghiện
hiếp dâm và theo đuổi những phương pháp phạm tội hoàn hảo, đôi khi họ họ sẽ đổ cho đó là sở thích để hợp lý hoá hành vi của mình."
Hàng Án lắc đầu: "Không phải lúc cưỡng gian mới thích."
Giang Nhan ngơ ngẩn.
Hàng Án cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Em đã thích cô ấy từ rất lâu, rất lâu về trước rồi."
"Sao em lại thích cô ấy?" Mặt Giang Nhan không đổi sắc.
"Cô ấy rất đẹp, đôi mắt rất trong sáng, khi cười rộ lên nhìn rất dịu dàng." Nói đến đây, cậu trộm nhìn Giang Nhan, thấy Giang Nhan không có phản
ứng gì thì thất vọng nhìn xuống tay mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cô ấy lớn
hơn em một chút, em còn nghĩ đợi thi đại học xong sẽ tỏ tình với cô ấy,
không ngờ lại xảy ra chuyện đó."
Tim Giang Nhan đột nhiên đập
nhanh hơn, lời nói tưởng như bình thường của cậu lại khiến cô cảm thấy
quỷ dị và khủng hoảng khó giải thích được.
Hàng Án không nhận ra
cảm xúc của cô hơi thay đổi, tiếp tục nói: "Cô ấy là bác sĩ tâm lý, đã
kết hôn, em không biết cô ấy thích kiểu đàn ông nào."