Nhất Niệm Là Em
Vào đông, tiết trời lạnh giá, mưa phùn rả rích rơi trên những mái hiên ngói đỏ. Khoảng trời rộng được bao trùm bởi mây đen âm u, đã thế lại có thể
đổ tuyết bất cứ lúc nào.
Bên ngoài sân nhà, thiếu niên cúi gằm
nhìn chồi non dưới chân, cái thứ màu xanh nhạt giờ đây đã rũ xuống tàn
úa. Thời tiết năm nay quá mức khắc nghiệt, ngay cả những sinh mệnh bé
nhỏ này cũng chẳng thể trụ vững nổi. Cậu mím môi, vẫn cố chấp lấy nước
tưới lên chồi non héo úa dưới chân mình.
Nước lạnh xối lên thân cây mềm yếu, sau cùng lại rũ xuống không còn chút hi vọng.
"Làm gì vậy?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau, thiếu niên giật mình quay đầu lại nhìn.
Lục Chẩm Nghiêm tay ôm theo một người phụ nữ xa lạ, người mà trước đây thiếu niên cậu chưa từng thấy qua bao giờ.
Lục Thần đẩy gọng kính dày, thân hình gầy nhỏm của cậu dường như sắp bị gió thổi bay mất vậy.
Người kia vì quá lâu vẫn chưa nhận được sự hồi âm từ cậu, đầu mày cau lại
nhíu chặt. "Tao hỏi mày đang làm gì? Thấy người còn không biết chào
hỏi."
Lục Thần cụp mắt, nhỏ giọng nói. "Chào..."
Sau đó liền quay đi, đôi chân đứng không vững giẫm lên chồi non đã héo tàn. Tàn úa đến mức đáng thương...
Lục Chẩm Nghiêm đột nhiên lao đến vung tay lên, bàn tay to lớn của người
đàn ông thô bạo giáng xuống mặt cậu. Má Lục Thần đỏ lên, khoé môi cũng
rớm cả máu tươi.
"Anh làm gì thế hả?" Trong nhà lại có thêm người
chạy ra, Dịch Lạc Lạc ôm chầm lấy thiếu niên, dùng khăn tay run rẩy lau
đi vết máu nơi khoé môi của cậu.
"Con không sao, mẹ không cần lo lắng..." Lục Thần nắm lấy tay mẹ mình, "Mẹ ơi, chúng ta vào nhà đi...Trời trở lạnh rồi."
"Tôi làm gì? Câu đó phải hỏi cô mới đúng." Lục Chẩm Nghiêm ôm sát vòng eo
của người phụ nữ kia, gào lên. "Tại sao còn chưa rời khỏi đây?"
Dịch Lạc Lạc quay đầu lại, ánh mắt vô thần nhìn ông ta. Sau lại nhìn sang người bên cạnh.
Người đó... Là "ánh trăng sáng" trong lòng hắn.
Hai mươi năm trước Dịch Lạc Lạc cùng Lục Chẩm Nghiêm liên hôn, chính là mối hôn ước được gọi là hôn nhân gia tộc.
Hắn lúc đó đã sớm có người trong lòng, nhất quyết không chịu kết hôn với
Dịch Lạc Lạc. Nhưng vì sức ép của gia đình hai bên, cuối cùng hôn lễ vẫn được tổ chức, mà "ánh trăng sáng" của hắn cũng vì chuyện này mà biệt
tăm biệt tích.
Lục Chẩm Nghiêm lúc bấy giờ như hoá điên, chỉ ngay
sau hôn lễ liền bỏ mặc Dịch Lạc Lạc trong phòng tân hôn một mình mà đi
tìm ánh trăng sáng của hắn.
Kết quả hắn uống say, lại không may nhận nhầm Dịch Lạc Lạc là người trong lòng mà lên giường cùng cô.
Cứ ngỡ có Lục Thần rồi, thế giới của Dịch Lạc Lạc sẽ tươi sáng
hơn... Nhưng đó hoá ra cũng gì ảo tưởng viễn vông. Mà đã là ảo tưởng,
thì hiện thực chỉ có thể tàn khốc đến đau thương.
Người đàn ông
được gọi là chồng ngày càng lạnh nhạt hơn, trong suốt hai mươi năm cũng
không xảy ra quan hệ thể xác thêm một lần nào nữa.
Lục Thần giống
Dịch Lạc Lạc, cả người đều gầy gò ốm yếu, lúc nào nhìn vào cũng chỉ
khiến Lục Chẩm Nghiêm thấy ghê tởm, chán ghét.
Vậy nên ông ta
không về nhà, mà mua một căn hộ sống ở nơi khác. Gần đây thời gian Lục
Chẩm Nghiêm quay về lại càng ít, cho đến ngày hôm nay, khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Dịch Lạc Lạc liền hiểu ra, hoá ra... ánh
trăng sáng đã trở lại bên hắn rồi.
Tuyết bắt đầu rơi, ban đầu chỉ
là từng hạt nhỏ đến nặng trĩu... Bông tuyết trắng ngần rơi xuống mái tóc đã lất phất bạc của mẹ Lục Thần.
Còn người phụ nữ được Lục Chẩm
Nghiêm ôm trong lòng, dùng hết thảy sự dịu dàng ân cần yêu thương lại
như chẳng có gì có thể phá vỡ vẻ xinh đẹp của người đó. Gương mặt vẫn
như thiếu nữ mới lớn, khiến bất kỳ ai cũng chẳng thể rời mắt nổi.
Khoảng cách giữa bốn người đứng trong sân không xa, chỉ cách vài mét ngắn
ngủi... Nhưng đối với Dịch Lạc Lạc chính là hơn hai mươi năm tuổi trẻ,
toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông đó, vậy mà lại chẳng thể có được kết
cục tốt như mong đợi.
.........
Lục Thần run rẩy, cậu hoàn
toàn như mất kiểm soát trước vẻ mặt đau khổ của mẹ. Chiếc xẻng nhỏ dưới
chân nhanh chóng được cầm lên ném về phía hai người đứng ở phía đối diện cậu.
"Cút, cút hết ra ngoài cho tôi. Người như ông không xứng
đáng làm cha tôi..." Thanh âm lớn như muốn xé toạc cái lạnh giá của tiết trời ngày đông.
Nước mắt chảy xuống gò má lạnh buốt, Dịch Lạc Lạc sau cùng cũng uất nghẹn đến mức ngất đi.
.........
Lục Thần hét lên, cậu nhanh chân chạy đến ôm lấy cơ thể mềm oặt của Dịch Lạc Lạc. "Mẹ... Mẹ ơi..."
Gương mặt Lục Chẩm Nghiêm không đổi sắc, ánh mắt vẫn nhìn Lục Thần đang ôm
chặt lấy người phụ nữ kia. Người được gọi là vợ hắn trong suốt hơn hai
mươi năm...
Trong lòng ông ta, ánh trăng sáng khẽ nói. "Chúng ta đi thôi anh, đừng ở đây nữa..."
Lục Chẩm Nghiêm lúc đó liền tức khắc quay đầu, ngay cả chút tiếc nuối nhỏ
nhoi cũng không có, người đàn ông nhẫn tâm như vậy... đến cuối đều không xứng đáng để Lục Thần cậu tôn trọng nữa.
Chỉ trách...Dịch Lạc Lạc đời này... đã yêu sai người mất rồi.