Phi Phi: Bảo Bối Ngoan Nào!
Âu Hân đang ngồi ăn ở bếp, đảo mắt ra ngoài thấy Tề Phi đang kéo va li xuống.
"Tẩu tử, anh trai em về rồi sao?"
"Không có."
Tề Phi đi đến, lấy trên bàn một cái bánh mì kẹp, ngồi xuống ghế ăn. Âu Hân nhìn va li, chỉ vào đó.
"Anh định qua Anh một mình sao?"
"Ờ. Bên kia có việc, gọi Dịch Cẩn nhưng hắn không nghe."
Âu Hân xoa xoa mũi, giọng điệu này, hình như lại giận rồi, gọi hắn luôn.
"Vậy anh đi cẩn thận."
"Ừ. Đi đây."
"Không ăn sáng nữa sao?"
"Không. Đi đây."
Âu Hân ngồi trên ghế vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
....
Tề Phi đến Anh quốc là đầu giờ chiều. Lúc về đến biệt thự cả Mạnh Kha cùng Cao Lãng không có nhà. Tề Phi cũng lên giường đánh một giấc đến chiều.
Lúc tỉnh lại xuống tầng thì Mạnh Kha cùng Cao Lãng cũng đã về.
Ngáp một cái thật dài ngồi xuống ghế. Mạnh Kha liếc nhìn hỏi: "Dịch Cẩn đâu?"
Tề Phi nhàm chán trả lời: "Không biết."
Mạnh Kha liếc nhìn Cao Lãng, Cao Lãng cùng nhìn cậu, sau đó cả hai thầm cười.
Cãi nhau rồi, cuộc sống quả thật hôm nay nở hoa rất đẹp.
"À đúng rồi, Bernie hẹn gặp cậu tối nay. Đi không?"
"Đi. Sao phải không đi?"
"Tưởng không có chồng sẽ không đi."
Tề Phi nghe xong từ trên ghế đạp một phát mạnh, Mạnh Kha ngã uỳnh xuống đất.
"Au.... lưng tôi."
"Muốn ăn đạp à?" Gương mặt Tề Phi cau có khó chịu, nhìn Mạnh Kha giống như
muốn đến đánh chết cậu ta luôn vậy. Vừa rồi trước khi xuống đây Tề Phi
có gọi cho Dịch Cẩn, nhưng Dịch Cẩn vẫn như cũ tắt máy. Dịch Cẩn trước
giờ không phải người như vậy, có hai cuộc điện thoại là Dịch Cẩn dù có
đang bận làm cái gì cũng nhất định sẽ nghe, là cuộc gọi của Tề Phi, và
cuộc gọi thứ hai là của cô em gái nhỏ Đồng Âu Hân.
Mạnh Kha ôm cái mông của mình bò lên ghế lẩm bẩm.
"Không phải đạp cũng đạp rồi sao? Au ,đau chết mất." Sau đó hướng Cao Lãng nước mắt ngắn nước mắt dài.
"Bác sĩ Cao, cậu xem giùm tôi xem có phải gãy xương chậu rồi không?"
Vừa nói vừa làm động tác chổng mông lên hướng Cao Lãng xem giúp mình mông
có phải bị dập hỏng rồi không. Cao Lãng đột nhiên đỏ mặt nhìn, sau đó
giơ chân đạp một cái vào cái mông đó khiến Mạnh Kha ngã sấp xuống ghế sô pha.
"Cao Lãng, cậu..... gì thế kia, Cao Lãng.... cậu đỏ mặt. Này, đừng nói cậu nhìn thấy mông tôi liền nảy ra ý đồ đen tối đó."
Mạnh Kha liền sáp lại gần Cao Lãng, Cao Lãng liền giơ chân muốn đạp phát nữa thì Mạnh Kha đã nhanh chóng né được.
"Cút ra, ai bảo cậu chổng mông vào mặt tôi. Tôi cũng không có giống Dịch Cẩn, ông đây thích phụ nữ."
Mạnh Kha cười cười nhún vai ngồi lại xuống ghế, trước đó còn liếm môi một
cái thưởng thức gương mặt đỏ bừng tức giận của Cao Lãng.
"Có muốn ăn tối trước rồi đi không?"
Tề Phi lắc đầu: "Không cần, đợi tôi lên thay quần áo rồi đi luôn."
Tề Phi nói xong thì đi lên phòng. Còn Cao Lãng và Mạnh Kha nhìn nhau, quyết định đi vào ăn tối.
Tề Phi ấy à, mỗi lần nói đi thay quần áo, ít nhất phải mất hơn nửa tiếng
chỉnh và làm đẹp mái tóc của mình. Tề Phi trước giờ vốn là người sành
điệu chỉnh chu, đặc biệt yêu thích mái tóc của mình, cho nên việc ngồi
làm đẹp mái tóc cũng chẳng có gì là lạ.
Thế mới bảo, nói Tề Phi là ông trùm trong giới hắc đạo, nói một trăm người
thì một trăm lẻ một người không tin. Riêng gương mặt nhìn như thư sinh
đủ khiến Tề Phi mất đi hình tượng trùm trong mắt người khác. Nhưng vẻ bề ngoài và bên trong là đối nghịch, Tề Phi không tàn nhẫn giết người
chẳng biểu cảm như Dịch Cẩn, không có thích kiểu hành hạ từ từ trên nỗi
đau của người khác như Vương Kì Hạo, Tề Phi chính là kiểu nham hiểm
thích đánh lừa và xoay vòng người khác.
Nhưng hình như từ sau khi có Dịch Cẩn ở bên, là Dịch Cẩn giúp cậu giải quyết
vấn đề của Tề gia hắc đạo, mọi chuyện đều không đến não cậu phải suy
nghĩ, cho nên Tề Phi từ đó đâm ra lười hẳn, não cũng hết thông minh rồi.
Địa điểm hẹn lần này ....
Là một vũ trường nổi tiếng ở Anh quốc.
Mạnh Kha đứng tựa vào xe cười nhìn Tề Phi.
"Có dám vào không?"
Tề Phi cau mày đáp lại.
Nếu là thời điểm một năm trước, Tề Phi đương nhiên là vui vẻ đi vào, còn là vừa đi vừa vung tiền đi vào. Nhưng hiện tại, nếu để Dịch Cẩn biết được
Tề Phi lại vào mấy chỗ như này.... có vẻ... không ổn, chính là liệt
giường thật.
"Nếu không cậu ở ngoài này đi. Để tôi đi vào kí xong hợp đồng thì chúng ta đi."
Tề Phi gật đầu vào lại trong xe ngồi. Nhưng Mạnh Kha đi vào, chưa đến ba phút đã đi ra, tức giận đá chân vào xe, cao giọng.
"Mẹ kiếp, đúng là lũ chó."
Tề Phi hạ cửa kính xe xuống, nhìn.
"Bọn chúng nói, muốn đích thân cậu và Dịch Cẩn, những người khác đến thay sẽ không tiếp."
Tề Phi nhìn ra phía sau Mạnh Kha, thấy Mark, người đàn ông tiếp đón cậu cùng Dịch Cẩn ngày hôm đó ở sảnh khách sạn đang đi đến.
"Tề thiếu."
Tề Phi đẩy cửa bước xuống xe, với lấy áo khoác da nên khoác bên ngoài áo sơ mi màu vàng nâu.
"Các ông là muốn cái gì? Mạnh Kha là người quản lý lô vũ khí trong tổ chức,
ký hợp đồng với các người là chuyện đương nhiên, các người năm lần bảy
lượt gây khó dễ là muốn cái gì."
Mark liên cúi đầu cười giả tạo nói.
"Tề thiếu xin đừng hiểu lầm. Chúng tôi biết Mạnh thiếu đây là người quản lý trong tổ chức, nhưng chúng ta ký hợp đồng xuất phát từ thỏa thuận giữa
ngài Bernie với cậu và Dịch tiên sinh. Vậy nên vẫn mong cậu và Dịch tiên sinh trực tiếp gặp thì hơn."
Tề Phi cười cười tựa lưng vào xe, chân đá đá mũi giày.
"Nơi hẹn này của mấy người, Tề gia tôi không bước vào nổi. Nói với lão già
nhà ông, muốn thưởng thức thì mời riêng về nhà, còn ông đây không có
hứng thú."
"Tề thiếu, ngài
Bernie không phải là có ý đó. Chỉ là nơi này tuy có hơi ồn ào, nhưng
phòng riêng yên tĩnh, không khí cũng .... vậy nên...."
"Tề gia tôi nói không vào. Nghe không hiểu à?"
Tề Phi nói xong xoay người mở cửa xe muốn rời đi. Mark liền vội vàng đi đến giữ tay Tề Phi lại.
"Tề thiếu, có thể làm phiền ngoài đợi tôi một chút không. Tôi vào nói với ngài Bernie một tiếng."
"Cho các người năm phút, tôi không phải người có thời gian lãng phí."
Mark nghe xong nhanh chóng xoay người đi nhanh vào trong.